Edit: Tử Yên
Beta: Quanh
Vĩnh Thành Đế có dung mạo cực kì xuất sắc, Triệu Hoàng hậu cũng không kém, mà Tần Dục lại thừa hưởng ưu điểm của hai người.
Năm đó khi hắn chưa trở thành phế nhân, nữ tử ái mộ hắn đếm không hết, nhưng sau khi hắn ngã ngựa, thân thể càng ngày càng sa sút, cả người nhìn rất không có tinh thần, không hề còn phong thái năm nào.
Nhưng hiện tại…
Hiện tại nhìn Tần Dục so với năm đó càng thêm xuất chúng.
Năm đó hắn cùng lắm mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, phong độ nhẹ nhàng, nhìn chung vẫn có chút non nớt, nhưng hôm nay, thời gian lắng đọng lại trên người hắn một khí chất riêng biệt.
Hơn nữa việc Lục Di Ninh mỗi ngày dùng nội lực giúp hắn trị liệu cũng có chỗ tốt, không nói cái khác, làn da hắn đã cải thiện rất nhiều, nay…hiện tại nhìn Tần Dục so với lúc trước còn xuất sắc hơn.
Đội quân Tây Bắc nhìn thấy Tần Dục đều đồng thanh hô “Đoan Vương” rồi hành lễ, nhưng lúc này những vị đại thần bên cạnh có chút phản ứng không kịp, còn các vị tôn thất càng thêm sợ hãi.
Tần Diễn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Dục từ trên xe ngựa đi xuống, trong mắt tràn đầy sự hoài nghi cùng với oán độc.
Chân Tần Dục thế nhưng lành lặn?!
Hắn thế nhưng lành lặn!?
“Vương gia…” một mưu sĩ bên người Tần Diễn kêu một tiếng.
Tần Diễn nghe thấy xưng hô đó liền thấy tức giận – Từ khi phản quân bị đuổi đi, hắn không cho người khác gọi mình là Vương gia, mà người bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-ngoc-hau/1636498/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.