Chương trước
Chương sau
Edit: A Cảnh
Beta: An An
Xung quanh Huyện nha có rất nhiều người vây quanh, tất cả dân chúng đều quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt. Đa phần những người này đều là phụ nhân.
Vũ khí bọn họ cầm phần lớn đều là đồ đạc bằng gỗ, trên tay họ ngay cả một thanh vũ khí bằng sắt cũng không có. Nhưng tất cả đều vô cùng hung ác, dường như không cần cái mạng của mình nữa mà cứ thế lao về phía Cấm vệ quân để công kích.
Càng là người có tiền thì càng tham sống, Cấm vệ quân dĩ nhiên rất tham sống sợ chết, nhưng những người đó lại hoàn toàn không muốn sống nữa.
Vậy thì cũng thôi đi, thế nhưng bộ dáng của bọn họ nhìn rất thảm. Trong lúc nhất thời, vài tướng lĩnh trẻ tuổi của Cấm vệ quân vẫn không ra tay được.
Kim Nham cầm cung tiễn trong tay, một mũi tên bắn chết một nam nhân, nhưng đối với nữ nhân lại không ra tay. Không chỉ thế, khi phát hiện bên trong đám đông còn có cả hài tử thì sắc mặt hắn càng thay đổi.
Những người này đều điên hết rồi!
“Các ngươi mau dừng tay, có chuyện gì từ từ nói!”. Kim Nham hô lên: “Người ở bên trong là Đoan vương điện hạ, sao các ngươi có thể ra tay với Đoan vương điện hạ cơ chứ? Các người không muốn sống nữa sao?"
Những năm trước dân chúng vô cùng sợ hãi Hoàng gia, nhưng hiện tại không giống như trước nữa. Đối với lời Kim Nham nói, bọn họ đều ngoảnh mặt làm ngơ, đương nhiên cũng có khả năng bọn họ nghe nhưng không hiểu Kim Nham nói cái gì.
Kim Nham gấp đến mức cảm thấy không xong rồi. Tần Dục nhìn một hồi, ngược lại rất yên lòng.
Tuy rằng những người này không muốn sống, nhưng sức chiến đấu cũng không cao, vũ khí của bọn họ khi đối mặt với áo giáp bảo vệ của binh lính Cấm vệ quân mà nói thì uy hiếp cũng không lớn. Chỉ cần Cấm vệ quân có thể điều chỉnh tốt tâm trạng thì sẽ không thể thua.
Tần Dục hít một hơi nhưng lại là một hơi rất nhẹ, vừa thở ra thì Triệu Nam đến báo, ngoài dân chúng đang tụ tập ở bên ngoài ra thì còn có thêm những người khác.
Việc này không phải là do dân chúng không sợ chết hay không muốn sống, hoàn toàn chính là vì bị người khác kích động, dùng chính sinh mạng của mình đến đối chọi với Cấm vệ quân.
Có lẽ bọn họ không giết được nhiều Cấm vệ quân, nhưng nếu bọn họ cứ tấn công không ngừng về phía Cấm vệ quân thì tuyệt đối có thể làm cho tinh lực của Cấm vệ quân bị cạn kiệt. Đến lúc đó bọn họ mới mạnh mẽ ra tay.
"Vương gia, tốt nhất chúng ta vẫn nên nghĩ đến biện pháp phá vòng vây." Triệu Nam nói, người bên ngoài đông vô cùng, vốn dĩ bên trong Tùng Lâm còn che giấu rất nhiều thổ phỉ, lúc này dường như tất cả cũng đều đã chạy tới. Cho dù bọn họ đã chuẩn bị trước, thế nhưng Triệu Nam không cảm thấy bọn họ có thể ngăn chặn đám đông được lâu hơn.
“Nếu phá vòng vây, tất cả mọi người đều có thể bình an sao?” Tần Dục chất vấn. Kỳ thật hắn đã đưa một ít người đi Tây Bắc, nhưng vẫn còn không ít người đang theo bên cạnh mình như trước, trong đó có một số thợ thủ công, cũng có hài tử lúc trước hắn thu lưu.
Số người này cộng lại không ít hơn ba trăm người, còn mang theo rất nhiều vật dụng.
Triệu Nam trầm mặc, bọn họ cam đoan nhất định có thể che chở được cho Tần Dục chạy đi, nhưng những người kia thì không nhất định có thể làm được. Chưa kể nếu muốn trốn đi, đoán chừng phải vứt bỏ lại rất nhiều thứ.
Tần Dục nhíu mày.
Hắn nhìn không được tình huống ở bên ngoài, chỉ có thể nghe người ta nói lại, bao nhiêu đây thôi cũng mang lại cho hắn phiền toái rồi: “Vì cái gì mà những người này không muốn sống nữa mà đến công kích chúng ta chứ?”.
“Vương gia, trong miệng mấy người đó nói cái gì mà Thánh Quân, giống như là bị người nào đó kích động.” Triệu Nam lại nói.
"Thánh Quân?" Tần Dục hơi sửng sốt, lập tức đoán ra ngọn nguồn mọi chuyện.
Sợ là có người đã làm ra chuyện tà giáo gì đó nên mới như thế này.
Lúc trước người Nhung ở phía Nam Đại Tần bị tiêu diệt, sau đó thiên hạ đại loạn, có không ít người mượn chuyện tôn giáo để gạt tiền tài của người khác, thậm chí còn có người mượn chuyện này lôi kéo binh lính, mà Huyện Vạn Sơn này chỉ sợ cũng có người đang làm như vậy.
Tần Dục cùng Triệu Nam vẫn đang nói chuyện. Tình hình chiến đấu bên ngoài lại càng trở nên thảm thiết, còn có Cấm vệ quân bị thương được nâng ra phía sau.
Hồ đại phu theo Tần Dục đến đây, nhìn thấy người bị thương thì lập tức xông lên giúp mọi người băng bó.
Trời tối dần nên phải thắp thêm rất nhiều đuốc, Tần Dục có thể thấy rõ được tình trạng của người bị thương như thế nào.
Tướng sĩ Cấm vệ quân bị người ta cắn cổ!
Triệu Nam vẫn phái người chú ý tình huống ở bên ngoài, lúc này liền có người xông vào: “Phía sau xuất hiện một nữ nhân hô vài tiếng, thế là những người đứng phía trước như điên cả lên. Họ đều đã bị chém đứt chân mà còn có thể ôm đùi cắn người được.”
Người kia rùng mình một cái, rõ ràng là một nam tử trẻ tuổi có thân hình cao lớn, vậy mà trên mặt lại biểu hiện ra vẻ hoảng sợ.
"Đưa ta trở về phòng." Tần Dục đột nhiên nói.
“Vương gia, ngài hãy để cho người đi thu thập một ít đồ dùng, chúng ta sẽ lập tức che chở cho ngài rời đi.” Triệu Nam cảm thấy ý nghĩ của bản thân mình là đúng nên lập tức đề nghị. Nhưng mà ý tưởng của Tần Dục lại hoàn toàn không giống với của hắn.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Tần Dục cũng không muốn rời đi. Huống chi hiện tại bọn họ vẫn còn phương pháp đối kháng với những người đó.
Sau khi vào phòng, Tần Dục nhìn về phía Lục Di Ninh nói: “Di Ninh, nàng thay y phục đi.”
- ---
Huyện thừa Vạn Sơn nhìn cảnh tượng chiến đấu phía trước càng lúc càng trở nên kịch liệt thì trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười.
Vốn dĩ hắn có làn da ngăm đen lại đầy nếp nhăn trên mặt, lúc này cười nhìn như một lão nông phúc hậu bình thường.
Mà bên người hắn có một cái ghế bành làm bằng trúc, loại ghế bành này có thể để người nâng cao lên. Hiện tại ngồi trên ghế là một nữ nhân ba mươi tuổi có vẻ mặt từ bi.
Nữ nhân này có làn da trắng như tuyết, mặt như ngọc quan, lại còn mập mạp, so với người xung quanh thì không giống nhau, mà mọi người xung quanh nhìn biểu tình của bà cũng hoàn toàn không giống nhau.
Đặc biệt là người bản địa của Huyện Vạn Sơn, họ đối với bà quả thật so với phụ mẫu mình còn muốn cung kính, sùng bái hơn.
Nếu như Thánh Quân đại nhân nói phụ mẫu của bọn họ không phải là người tốt thì bọn họ tuyệt đối có thể làm ra chuyện ngay lập tức đuổi phụ mẫu đi.
Có đôi khi càng là người nghèo khổ thì càng ngu muội.
Nữ nhân này lấy ra một cái còi nhỏ làm bằng đồng, đặt ở bên miệng rồi dùng lực thổi một chút, tiếng còi liền truyền ra ngoài xa. Đồng thời những dân chúng đang công kích Tần Dục liền kêu lớn rồi xông về phía trước, công kích càng trở nên lợi hại.
Lúc này Huyện Thừa kia hướng về phía nữ tử này cười nói: “Phu nhân, Vương gia kia có mang theo Vương phi đến, y phục trang sức của Vương phi tất nhiên đều rất đẹp. Chờ chúng ta cho người giết bọn họ, những vật kia đều là của phu nhân.”
Nữ tử này nghe vậy, đôi mắt nhất thời mở to lên, cả người cười lại càng thêm vẻ mẫu thân từ tính.
Nữ tử này chính là thê tử của Huyện Thừa, Thần bà của Huyện Vạn Sơn này.
Nghề này của bà là được truyền thụ từ nhỏ, phụ mẫu của bà làm nghề này đã vượt qua cả cấp bậc đại thần.
Từ nhỏ dáng vẻ của bà đã tốt, còn biết diễn. Mới bốn, năm tuổi đã bắt đầu cùng phụ mẫu đi khắp nơi, giúp người ta hóa giải tai họa, ra vẻ có thể thấy được dáng vẻ của quỷ thần rồi nói với người ta nơi nào có quỷ quái. Chờ tới lúc bà trưởng thành, mọi việc làm càng lúc càng lớn, càng lớn lại càng tốt, càng bắt đầu tự mình nảy ra nhiều ý tưởng.
Trước kia bà từng gả qua một lần, nam nhân kia đối với bà cũng không tốt, cho nên bị bà giết chết. Sau chuyện đó, bà liền mượn truyền thuyết quỷ thần để dễ dàng che giấu cho bản thân thoát tội.
Sau này bà càng làm càng trở nên trôi chảy. Thậm chí bà còn nói với người khác bản thân mình là thần tiên hạ phàm.
Sau khi đến Huyện Vạn Sơn gặp tên Huyện Lệnh tham tài kia, tuy dân chúng càng lúc càng đói kém nhưng lại càng ngày càng tin tưởng bà. Thế cho nên cuộc sống của bà trôi qua vô cùng tốt, chỉ là khi đó cũng không phải mọi người đều tin tưởng bà, cũng có rất nhiều người dân không để ý tới bà.
Thậm chí có một vài nữ nhân sau khi tin tưởng bà liền đem tài vật trong nhà cho bà, trượng phu của họ đã nổi trận lôi đình rồi đánh các nữ nhân kia, thậm chí tìm đến bà để gây phiền toái.
May mắn bên người bà cũng có một ít tín đồ, cuối cùng mới không có việc gì.
Mà hết thảy mọi chuyện này, sau khi Huyện Thừa, phu quân bà lên nhậm chức ở Huyện Vạn Sơn thì liền thay đổi.
Huyện Thừa của Huyện Vạn Sơn là một tú tài, đọc qua rất nhiều sách, hiểu biết không ít chuyện, có hắn hỗ trợ, tự nhiên danh khí (tiếng tăm, uy tín) của bà càng lúc càng lớn. Cuối cùng đại đa số người dân ở Huyện Vạn Sơn đều tin tưởng vào bà, ngày qua ngày trôi qua càng tốt, thậm chí đã tích góp được vô số tiền tài.
Chờ xử được vị Vương gia này, bà còn có thể mang theo thân tín cùng Huyện Thừa kia đi Giang Nam. Sau đó ở Giang Nam, mỗi ngày bọn họ sẽ sống như thần tiên.
“Chúng ta thật sự có thể đối phó được vị Vương gia kia?” Bà ta cao hứng một hồi, lại nhịn không được hỏi.
“Nhất định có thể, cho dù không thể, chúng ta cũng không có tổn thất cái gì.” Huyện Thừa nói.
Đoan vương mang người đến cũng không nhiều, tự mình hắn có thể một lưới hốt trọn. Chỉ là nếu không thể một lưới hốt trọn mà khiến Đoan vương trốn chạy, khẳng định là Đoan vương kia cũng sẽ ném lại rất nhiều tài vật.
Cho dù nếu không được như trù tính, trái lại thủ hạ của Đoan vương có thể đánh cho bọn họ thất bại liên tiếp mà lui ra thì bọn họ cũng có thể hướng vào trong núi mà trốn. Đoan vương còn có thể đánh vào trong núi được ư?
Nhưng mà khi thời điểm đó đến, đoán chừng bọn họ có muốn nghĩ ra biện pháp chạy trốn ngay lập tức cũng không thể chạy trốn từ chỗ này ra được.
Huyện Thừa này đã đem mọi khả năng có thể xảy ra tính toán qua, sau khi xác định bản thân không đến mức đánh mất tính mạng mới quyết định vây đánh Tần Dục.
Bọn họ trốn ở phía sau đám người, cứ như vậy mà nhìn dân chúng Huyện Vạn Sơn đi chịu chết.
Kết quả là đúng lúc này đột nhiên phía trước vang lên một ít âm thanh lộn xộn.
Ban đêm trời tối, mặc dù đã thắp nhiều đuốc, rất nhiều chuyện cũng nhìn không được rõ ràng. Huyện Thừa liền nhíu mày, lập tức phái người lên phía trước xem xét tình huống cụ thể.
Lúc này tiếng kinh hô càng lúc càng vang dội. Thậm chí còn che mất tiếng kêu la của những người đứng ở phía trước, dường như tất cả đều không động đậy.
Huyện Thừa cảm giác được có cái gì đó không đúng. Đúng lúc này đột nhiên hắn nhìn thấy một người mặc áo bào màu đen hướng về phía hắn mà đạp trăng bay tới. Đúng là bay ở giữa không trung.
Không, người kia cũng không phải bay ở giữa không trung đến mà là đạp lên đầu của dân chúng Huyện Vạn Sơn mà bay vọt tới.
Đây là người gì?!
Hắn là thần tiên hay là yêu quái?!
Huyện Thừa kia cùng Thần bà là thê tử của hắn dùng truyền thuyết quỷ thần hù dọa mọi người, lúc này thấy một người giống như quỷ thần, trong lúc nhất thời đều bị dọa cho phát ngốc. Đúng là muốn cử động cũng không dám cử động một chút nào.
"Ngươi... Ngươi là người phương nào?". Huyện Thừa vừa nói, sau đó liền nhìn thấy người kia dừng ở ngay trước mặt hắn, cầm một đồ vật ném trúng mặt hắn.
Trên đầu hắn rất đau, lập tức mất đi ý thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.