Edit: tumacuyen
Beta: Quanh
Sau khi tuyên đọc ý chỉ của Vĩnh Thành đế, Tần Diệu liền ngây dại.
Tiêu Quý phi giống như điên cuồng: "Không, sẽ không! Bệ hạ sẽ không làm như vậy!"
"Tiêu Quý phi, phụ hoàng là người như thế nào, ngươi hẳn là người rõ ràng nhất mới đúng." Tần Dục cười nói.
Biểu tình của Tiêu Quý phi cứng lại.
Tần Dục nói không sai, Vĩnh Thành đế là người như thế nào, bà rất rõ ràng.
Người nọ ích kỉ, vĩnh viễn chỉ nghĩ cho bản thân mình, ngươi làm hắn vui vẻ hắn sẽ nguyện ý nhìn nhiều thêm một chút, người làm hắn mất hứng hắn sẽ không bao giờ gặp lại.
Triệu Hoàng hậu là thê tử kết tóc của hắn, Tần Dục là đích trưởng tử của hắn, hắn không thích cũng có thể coi như không thấy bọn họ, mà bà cùng Tần Diệu…
Bọn họ gây ra việc thương tổn Vĩnh Thành đế, hắn không đem họ đi ngũ mã phanh thây đã là hạ thủ lưu tình.
Tiêu Quý phi vô cùng hối hận, hối hận bản thân đã không sớm động thủ.
Không, kì thật không phải bà không nghĩ đến chuyện động thủ sớm hơn, chỉ là thời cơ chưa chín muồi, tuy rằng Vĩnh Thành đế thích bà nhưng lại chưa từng cho bà quá nhiều quyền lợi, nhi tử bà vẫn luôn là thứ kéo chân bà…
Tiêu Quý phi ngồi trong phòng giam, không khóc cũng không hô, chỉ ngơ ngác mà nhìn ba thước lụa trắng kia, nhìn một lát bà đột nhiên ngồi dậy nhìn về phía Tần Dục: "Có phải là ngươi hay không?"
"Tiêu Quý phi nói cái gì?" Tần Dục cười hỏi, sau đó liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-ngoc-hau/1636453/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.