Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau
rải qua hơn một tháng, chúng ta rốt cục cũng tới Băng quốc. Lúc này bụng của ta đã muốn to như quả bóng “Triệt Nhi đến, trẫm ôm ngươi !” Thân thể Triệt Nhi gần đây không được tốt, buổi tối ngủ không được an ổn mấy. “Ân”. Ta gật đầu, cả người vô lực mặc hắn ôm. “Làm sao vậy? Triệt gần đây giống như không có tinh thần !” Mộ Dung Vân lo lắng nhìn chăm chú vào ta. “Ân, không biết hắn làm sao nữa?” Hứa Dương cũng không hiểu hết được. “Được rồi. Chúng ta đến khách điếm phía trước đi !” Trước làm cho Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi cái đã. Bọn họ gật gật đầu. Sau khi đi vào khách điếm, Lãnh Nhược Tư giúp ta chuẩn bị tốt hết thảy “Duẫn Dung, Hạo Nhiên và Huy Hoàng cùng trẫm đi ra ngoài mua chút đồ. Những người khác ở lại chiếu cố Triệt Nhi !” “Ân !” Bọn họ bắt đầu phân công. Sau khi bọn Lãnh Nhược Tư đi “Hoàng Thượng, ngài muốn mua cái gì vậy ?” Duẫn Dung không rõ hỏi. Hắn không biết là bọn họ hiện tại còn thiếu cái gì nữa. “Thay Triệt Nhi mua quần áo a !” Quần áo Triệt Nhi qua thêm chút thời gian nữa sẽ mặc không vừa. “Nga !” Cũng đúng, bụng hoàng hậu càng lúc càng lớn nên cần mua quần áo, hiện tại hắn vẫn mặc quần áo của Hoàng Thượng mà. Lúc này nhóm sát thủ luôn nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhược Tư bắt đầu rục rịch “Lão đại, làm sao bây giờ ?” “Lãnh hoàng hiện tại bên người không quá vài người, nhưng hắn cũng không dễ đối phó. Như vầy đi, một nửa đối phó Lãnh hoàng, một nửa theo ta đi giết hoàng hậu của hắn!” Lãnh Nhược Tư đau lão bà hơn mạng chính mình ai mà chả biết. “Hay, như vậy đi !” Một nửa đi theo Lãnh Nhược Tư cũng theo hắn đi từ trong tiệm quần áo ra. Lãnh Nhược Tư vừa ra thì bọn Huy Hoàng liền hỏi “Hoàng Thượng mua xong chưa?” “Ân !” Xem ra bọn họ hành động rất dễ khiến người chú ý a ! “Hoàng Thượng, làm sao vậy?” Hoàng Thượng sao lại cười quỷ dị như vậy a? Hạo Nhiên không rõ nhìn hắn. “Chuẩn bị chiến đấu đi !” Lãnh Nhược Tư đột nhiên thốt ra một câu như vậy. “A?” Bọn họ ngây người. Hoàn toàn không biết Lãnh Nhược Tư đang nói cái gì. “Ra tay !” Nhóm sát thủ toàn bộ vọt ra. “Còn thất thần làm cái gì? Còn không mau động thủ?” Lãnh Nhược Tư tức giận với nhóm người của Huy Hoàng đang ngẩn người nói. “Dạ !” Kết quả song phương đánh thành một trận. Tuy rằng đối phương nhiều người, nhưng bởi vì bọn Lãnh Nhược Tư võ công cao cường, bọn họ một chút tiện nghi cũng không chiếm được. Mà lúc này ở khách điếm, một nhóm sát thủ khác cũng vọt vào “Mọi người động tác nhanh lên, bọn họ chống đỡ không được bao lâu !” “Là, lão đại !” Một đám sát thủ phá cửa vào “Các ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Vân che phía trước kẻ đang ngủ mơ màng là ta. “Nhìn chẳng phải là biết rồi sao!” Bọn họ toàn bộ hướng ta giết, Mộ Dung Vân vừa đánh vừa kêu: “Lăng, Hứa Dương, Duẫn Tuyết, Tiểu Lan các ngươi mau tới !” “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Bọn họ vội vàng đến. Họ thấy cảnh tượng này đều choáng váng “Các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm cái gì?” Hắn sắp chống đỡ không nổi. “Nga !” Bọn họ cũng vội vàng nhập cuộc. Mà lúc này, ta cứ cho là Mộ Dung Vân cùng Lăng Vân cãi nhau “Ca ca, các ngươi đừng ồn nữa !” Ta mệt muốn chết, còn muốn ngủ thêm a ! Cãi cái gì mà cãi? Triệt cũng thật là, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có. Tiểu Hương cùng Tiểu Vân Vân lặng lẽ chạy tới “Vương gia, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại !” Tiểu Hương dùng sức lay ta. “Tiểu Hương, để cho ta ngủ them một chút đi !” Nha đầu kia nháo cái gì? “Phụ hậu đừng ngủ, ngủ tiếp nữa đến cả mạng người cũng sẽ không còn đâu !” Tiểu Vân Vân sốt ruột nói. Hả? Ta chưa từng nghe qua ngủ mà mạng để ngủ cũng không còn nha. Sao lại thế được chứ? Ta vừa mở mắt, thấy xong liền choáng váng. Má ơi ! Sao có nhiều người đến đây như vậy a? Mà lúc này bọn Lãnh Nhược Tư càng ngày càng thấy việc xảy ra kỳ quái “Hoàng Thượng, ngài có cảm thấy bọn họ phỏng chừng đang cố ý kéo dài thời gian không?” Duẫn Dung tới gần Lãnh Nhược Tư hỏi. Đúng vậy ! Duẫn Dung nói một chút cũng không sai. Kỳ quái ! Bọn họ làm như vậy vì mục đích gì chứ? Chẳng lẽ là………… Không xong rồi, Triệt Nhi đang gặp nguy hiểm ! “Các người chạy về khách điếm hết cho trẫm!” “Muốn chạy, không dễ như vậy !” Nhóm sát thủ không chịu buông tha. Đáng tiếc dù sao bọn Lãnh Nhược Tư công phu cao hơn một bậc, bọn họ dùng khinh công thoát khỏi dây dưa, chạy về khách điếm mà sát thủ cũng đuổi theo tới đây. Ở khách điếm, ta được bọn Tiểu Vân Vân che chở “Phụ hậu, chúng ta mau chạy ra ngoài đi !” Nơi này rất nguy hiểm. “Tốt !” Ta cùng Tiểu Vân Vân, Tiểu Hương cùng nhau chạy ra ngoài. Mới ra tới cửa phòng thì một tên sát thủ trông thấy liền hô to “Đừng để Mộ Dung Triệt thoát ! Mau đuổi theo !” “Dạ !” Bọn Hứa Dương muốn ngăn cản nhưng đối phương quá nhiều người nên ngăn không được. Thật vất vả mói ra khỏi khách điếm, nhưng sát thủ nhóm đuổi kịp chúng ta. “Mộ Dung Triệt, hôm nay ngươi chết chắc rồi !” “Không cho ngươi giết Phụ hậu của ta!” Tiểu Vân Vân tức giận chắn ở trước mặt ta. “Tiểu Vân Vân mau lại đây !” Ta gọi hắn về, hắn không phải đối thủ của bọn họ a ! Bọn sát thủ vừa định lại đây, Cầu Cầu đã đi tới, hung mãnh rống to một cái với bọn họ. Lúc bọn sát thủ bị dọa thì bọn Lãnh Nhược Tư cũng vừa lúc trở về “Triệt Nhi, ngươi không sao chứ?” Lãnh Nhược Tư lo lắng cao thấp đánh giá ta. “Không có việc gì !” Thật tốt quá ! Nhược Tư đã trở lại ! Bạn đang âCác ngÆ°Æ¡i là ai? Vì cái gì sát hại Triá»t Nhi?â Lãnh Nhược TÆ° âm ngoan há»i. âTá»± ngÆ°Æ¡i phải biết chứ? Ãt nói vô nghÄ©a, tiến lên !â Nam tá» Äi Äầu mặc ká» hắn. Hai bên láºp tức Äánh Äứng lên, cÅ©ng không lâu sau bụng ta Äá»t nhiên Äau âÃnâ¦â¦â¦â¦â Ta thá»ng khá» rên rá». âVÆ°Æ¡ng gia ngà i là m sao váºy?â Tiá»u HÆ°Æ¡ng sợ hãi ! âBụng Äau quá !â Äau chết mất. Váºy phải là m sao bây giá» a? âHoà ng Thượng, Äừng Äánh nữa. VÆ°Æ¡ng gia xảy ra chuyá»n!â Tiá»u HÆ°Æ¡ng gấp Äến Äá» hô to. Lãnh Nhược TÆ° sau khi nghe thấy liá»n quay Äầu nhìn vá» phÃa ta, phát hiá»n sắc mặt ta trắng bá»ch cùng má» hôi lạnh ứa ra, hai tay Äang ôm chầm lấy bụng, hắn láºp tức chạy tá»i ôm lấy ta âTriá»t Nhi, là m sao váºy?â âÄau quá, Äau quáâ¦â¦â¦â¦â Äáng chết ! Phải là m gì bây giá»? Lúc nà y bá»n Hứa DÆ°Æ¡ng cÅ©ng Äánh cho bá»n sát thủ má»t, bá»n chúng thấy chiếm không Äược thế thượng phong liá»n bá» chạy âHứa DÆ°Æ¡ng, mau Äến xem xem Triá»t Nhi thế nà o mau?â Lãnh Nhược TÆ° lo lắng không thôi. Sau khi hắn ôm ta trá» vá» phòng, Hứa DÆ°Æ¡ng vá»i và ng khám bá»nh âTriá»t Nhi, mấy ngà y gần Äây có phải thÆ°á»ng nhÆ° váºy hay không?â Hứa DÆ°Æ¡ng sắc mặt ngÆ°ng trá»ng. âÃn, chá» là hôm nay Äau Äến lợi hại !â Bất quá sau Äó thì á»n dá»nh lại. âSao lại thế nà y?â Má»i ngÆ°á»i lo lắng không thôi. âLà thai Äi nhi quấy trong bụngâ Duẫn Tuyết Äá»t nhiên thá»t ra má»t câu nhÆ° váºy. âKhông sai !â Äúng là mẹ của nÄm hà i tá» có khác. Nghe thế má»i ngÆ°á»i cÅ©ng an tâm âBất quá sá»± tình không chá» là nhÆ° váºy .â Vừa buông tâm xuá»ng lại bá» lá»i Hứa DÆ°Æ¡ng nói ra là m cho cÄng cứng trá» lại âSao lại nhÆ° thế?â Äừng có là m há» hoảng sợ a. âBình thÆ°á»ng thai quấy sẽ không Äau nhÆ° váºy. Ta thấy Triá»t Nhi là thai vá» bất chÃnh !â Hứa DÆ°Æ¡ng giải thÃch. âThai vá» bất chÃnh sẽ thế nà o?â âSẽ khó sinh !â Cái gì? Má»i ngÆ°á»i kinh hoà ng âBất quá cÅ©ng không nhất Äá»nh sẽ có chuyá»n!â âNgÆ°Æ¡i có thá» nói hết má»t lần hay không?â Má»i ngÆ°á»i Äá»u rá»ng to vá»i Hứa DÆ°Æ¡ng. Dá»a bá»n há» nà y má»t vá» a ! âHảo hảo hảo, là ta sai. Chúng ta ra ngoà i Äi, Äá» cho Triá»t Nhi hảo hảo nghá» ngÆ¡i !â Hứa DÆ°Æ¡ng mang những ngÆ°á»i khác Äi rá»i, Lãnh Nhược TÆ° lÆ°u lại vá»i ta. Bá»i vì có Lãnh Nhược TÆ° nên ta yên tâm ngủ. Lãnh Nhược TÆ° Äau lòng vuá»t ve khuôn mặt tái nhợt của ta. Hà i tá» nà y là m khá» Triá»t Nhi nhÆ° váºy, chá» hắn sinh ra rá»i phải hảo hảo giáo huấn hắn má»i Äược. Hừ !
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau