Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau
Lãnh Nhược Tư phẫn nộ từng bước một tới gần Lộ Nhi “Lãnh Nhược Tư, ngươi muốn làm gì?” Lộ Nhi có chút sợ hãi. “Trẫm muốn làm cái gì?” Hắn muốn tự tay bóp chết nàng. Trước kia nàng thương tổn chính hắn, hắn còn chưa tính, hiện tại nàng thế nhưng lại dám thương tổn Triệt Nhi, hắn sẽ không tái tha thứ nàng, tái dung túng nàng lần nào nữa. “Lãnh Nhược Tư, ngươi không được qua đây !” Sao lại thế này? Rõ ràng là lỗi của Lãnh Nhược Tư, nàng sợ cái gì a? Lãnh Nhược Tư căn bản là không để ý nàng, mà cứ nhắm vào nàng công kích. Bởi vì không muốn thương tổn đến ta, đòn công kích mạnh của Lãnh Nhược Tư chậm lại, Lộ Nhi vừa né vừa nói: “Lãnh Nhược Tư, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn ta giết Mộ Dung Triệt sao?” “Ngươi dám !” Lãnh Nhược Tư vừa đánh vừa trả lời. “Ta vì cái gì không dám?” Bọn họ có huyết hải thâm cừu mà. “Ngươi nếu dám đả thương Triệt Nhi. Trẫm sẽ cho ngươi sống không bằng chết?” Lãnh Nhược Tư thị huyết nói. Thấy bộ dáng lãnh huyết của Lãnh Nhược Tư, Lộ Nhi chân chính bị hắn làm cho khiếp sợ. Nhưng lúc này, ta bởi vì thân thể quá mức suy yếu nên chống đỡ không nổi, thân thể chậm rãi khụy xuống “Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư sốt ruột kêu to. Ngay lúc mọi người đem lực chú ý đặt trên người ta, Cầu Cầu thừa dịp không ai chú ý vô thanh vô tức chạy đến bên cạnh ta, trung niên phụ nữ phát hiện Cầu Cầu đầu tiên sợ tới mức hô to: “Phu nhân cẩn thận !” Lộ Nhi nhìn lại thì bị dọa đến ngây người, buông cánh tay đang giam giữ ta ra, Lãnh Nhược Tư nhân cơ hội đoạt lại ta ! “Triệt Nhi, Triệt Nhi, ngươi thế nào ?” Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn ta chăm chú. “Thật………… Thật là khó chịu !” Ta suy yếu trả lời hắn. Lúc này bọn Hứa Dương vội vàng đi tới, Lãnh Nhược Tư đem ta giao cho Hứa Dương. Hắn khám bệnh xong liền nói: “May là không có gì chuyện gì lớn. Chỉ là vì Triệt Nhi chạy trốn hơn nữa xe ngựa ở trên đường xóc nảy quá lợi hại, nên khiến dạ dày có chút khó chịu với choáng váng đầu !” Nghe Hứa Dương nói như vậy, mọi người liền an tâm “Lãnh Nhược Tư, đừng tưởng rằng Mộ Dung Triệt bị ngươi đoạt lại thì sẽ không có việc gì. Chúng ta lên !” Lộ Nhi ra lệnh cho các nàng động thủ. Mà bọn Lãnh Nhược Tư cũng tiếp chiến. Hai bên kịch liệt đánh, bởi vì đối phương tất cả đều là nữ tử, cho nên bọn người của Lãnh Nhược Tư luôn hạ thủ lưu tình nhưng đối phương thì chiêu chiêu đều hạ độc thủ. Bọn Nhược Tư có chút ngăn cản không được, Hứa Dương đem ta giao cho Mộ Dung Vân “Ta đi hỗ trợ !” “Ân !” Mộ Dung Vân gật đầu. Bọn họ tiếp tục đánh còn Mộ Dung Vân ôm ta nghỉ ngơi. Một hồi lâu sau “Triệt, khá hơn chút nào chưa?” “Ca ca không cần lo lắng cho ta, ta không có việc gì !” Nghỉ ngơi một hồi cơ thể của ta cũng tốt hơn rồi. Mà lúc này bỗng dưng Duẫn Dung hô to một tiếng: “Tất cả dừng tay !” Mọi người ngừng tay rồi khó hiểu nhìn hắn “Lộ Nhi, ngươi làm nhiều việc như vậy tất cả đều vì sự việc kia. Hiện tại ta đem nguyên nhân nói cho ngươi biết, trượng phu của ngươi không phải do Hoàng Thượng giết mà do hắn sợ tội tự sát !” “Ngươi nói bậy, trượng phu của ta như thế nào lại tự sát cơ chứ ? Hắn không phải chỉ đánh thua một trận thôi sao? Thế nhưng lại bị tên hôn quân này giết !” Lộ Nhi thương tâm lại tức giận chỉ vào Lãnh Nhược Tư. Cái gì? Nhược Tư sẽ không là cái dạng người này, ta lê cái thân thể suy yếu hướng nàng đi đến “Sẽ không. Nhược Tư không phải là người như vậy, nhất định có hiểu lầm !” Ta cười cười giải thích. “Ngươi đương nhiên nói như vậy a ! Bởi vì hắn là người ngươi yêu, nếu Lãnh Nhược Tư bị người ta sát hại, mà người kia lại nói với ngươi chỉ là hiểu lầm, ngươi sẽ tin tưởng sao?” Nàng hỏi lại ta. “Nếu nàng nói là thật thì ta sẽ tin tưởng !” Bởi vì ta không muốn lạm sát kẻ vô tội. “Đúng là việc không liên quan đến mình thì nói nghe dễ dàng a !” Đột nhiên nàng dùng sức tát ta một cái. Do không có phòng bị nên ta lảo đảo, Lãnh Nhược Tư phản ứng lại trước hết chạy nhanh lại ôm lấy ta. Đau quá, bụng đau quá, ta đau đến toàn thân phát run. Phát hiện ta có vẻ không thích hợp, Lãnh Nhược Tư vàng hỏi: “Triệt Nhi thế nào ?” “Đau quá, bụng đau quá !” Ta dùng hai tay ôm chặt lấy bụng. Hứa Dương lập tức vọt lên “Không xong. Triệt Nhi bị động thai khí. Triệt Nhi mau nuốt viên thuốc này đi !” Hắn lấy ra một viên thuốc rồi uy ta. Ta vội vàng nuốt xuống. Mà đám người của Lộ Nhi nghe xong liền choáng váng, các nàng không có nghe nhầm chứ? Mộ Dung Triệt mang thai ? Sao lại có khả năng đó chứ ? Hắn là nam tử mà. Bất quá thấy Lãnh Nhược Tư khẩn trương như vậy hẳn là không có sai. “Hứa Dương, tình huống củaTriệt Nhi hiện tại thế nào ?” Lãnh Nhược Tư lo lắng không thôi. “Mau tìm một chỗ để Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi, uống thêm vài thứ thuốc thì tốt rồi, không thì sợ sẽ sinh non a !” Hứa Dương giải thích. “Hảo, trẫm đã biết !” Lãnh Nhược Tư đem ta giao cho Hứa Dương. Bạn đang Äá»t nhiên nghe thấy má»t tiếng bá»p, má»i ngÆ°á»i hÆ°á»ng vá» phÃa âm thanh phát ra. Má» Dung Vân hung hÄng ném cho Lá» Nhi má»t cái tát âTừ nhá» Äến giá» ngay cả phụ vÆ°Æ¡ng, mẫu háºu và ta cÅ©ng không dám là m Triá»t có chút thÆ°Æ¡ng tÃch nà o thế mà ngÆ°Æ¡i dám Äánh hắn !â Má» Dung Vân Äá» mắt, nà ng tháºt sá»± là chán sá»ng rá»i. Má» Dung Vân bắt Äầu tà n bạo Äánh Lá» Nhi. Má»i ngÆ°á»i Äá»u ngây ngẩn cả ngÆ°á»i. Trá»i a! NgÆ°á»i kia tháºt là Má» Dung Vân luôn ôn nhu Äó hay sao? Khó trách Má» Dung quá»c có thá» á» ngÅ© quá»c Äứng hà ng thứ hai, hắn sinh khà so vá»i Lãnh Nhược TÆ° còn Äáng sợ há»n. Vá» sau trÄm ngà n lần không thá» bá» bá» ngoà i vô hại của hắn lừa. âÄược rá»i, Äược rá»i. Vân, ngÆ°Æ¡i mà Äánh tiếp nà ng sẽ chết Äó !â LÄng Vân ôm lấy Má» Dung Vân Äang Äiên cuá»ng lại. âChết thì tá»t. NgÆ°á»i nhÆ° thế lÆ°u lại sẽ là tai há»a. Lãnh Nhược TÆ°, ngÆ°Æ¡i tá»t nhất mau giải quyết nữ nhân Äiên nà y cho ta!â Má» Dung Vân tức giáºn nói vá»i Lãnh Nhược TÆ°. âTrẫm Äã biết. Lá» nhi, trẫm vá»n Äáp ứng vá»i trượng phu của ngÆ°Æ¡i là sẽ không nói cho ngÆ°Æ¡i biết sá»± tháºt. NhÆ°ng hiá»n tại, xem ra trẫm không nói cho ngÆ°Æ¡i biết không Äược. Sá»± tháºt là trượng phu của ngÆ°Æ¡i sợ tá»i tá»± sát, bá»i vì hắn không phải Äánh thua tráºn, mà là bá»i vì hắn không qua Äược ải âmỹ nhân kếâ của Äá»ch. Khi hắn thấy binh lÃnh của mình bá»i vì sai lầm của bản thân hắn mà diá»t vong, hắn há»i háºn, vì thế hắn má»i tá»± sát. TrÆ°á»c khi chết hắn lại không muá»n Äá» lại má»t hình ảnh trượng phu tá» hại nhÆ° váºy trong lòng ngÆ°Æ¡i nên hắn Äã thá»nh cầu trẫm Äừng nói vá»i ngÆ°Æ¡i chân tÆ°á»ng tháºt sá»±. Hắn cÅ©ng vì nhất thá»i không tránh Äược dụ hoặc, cho nên trẫm Äã Äáp ứng hắn !â Lãnh Nhược TÆ° nói ra chân tÆ°á»ng. âKhông có khả nÄng. Ta không tin, ta không tin !â NhÆ° thế nà o lại nhÆ° váºy? âÄây là tháºt sá»± !â Duẫn Dung tiếc nuá»i nhìn nà ng. âGạt ngÆ°á»i. Các ngÆ°Æ¡i gạt ta !â Lá» Nhi hiá»n nhiên là không thá» chấp nháºn sá»± tháºt phÅ© phà ng nà y. âÄây là thÆ° hắn Äá» lại cho ngÆ°Æ¡i !â Lãnh Nhược TÆ° Äem lá thÆ° luôn mang theo bên ngÆ°á»i ÄÆ°a cho nà ng. Bá»i vì Thượng Quan Lê biết rõ tÃnh tình của Lá» Nhi, cho nên dặn hắn nếu Lá» Nhi là m ra chuyá»n gì quá pháºn liá»n chân tÆ°á»ng nói cho nà ng, mà lá thÆ° nà y chÃnh là minh chứng. Lá» Nhi Äá»c thÆ° xong thì choáng váng, nÆ°á»c mắt không ngừng rÆ¡i âTại sao có thá» nhÆ° váºy? Vì cái gì lại nhÆ° váºy? Váºy tất cả những gì ta là m trÆ°á»c giá» là vì cái gì? Ha ha ha ha ~~~~~ Thượng Quan Lê, ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± là biết Äùa giỡn ta a ! Vì ngÆ°Æ¡i, ta là m ra rất nhiá»u viá»c không thá» tha thứ! A ~~~~~~~~â Lá» Nhi quát to má»t tiếng rá»i chạy. Lãnh Nhược TÆ° vá»i và ng mang ta vá» khách Äiếm. Chá» ta tá»nh lại Äã là chuyá»n của ngà y hôm sau âTriá»t Nhi, ngÆ°Æ¡i tá»nh?â âÃn. Nhược TÆ°, Äây là nÆ¡i nà o a?â Kỳ quái ! Ta nhÆ° thế nà o lại á» Äây? âÄây là khách Äiếm. Triá»t Nhi, có chá» nà o không thoải mái không? Bụng còn Äau không?â Lãnh Nhược TÆ° lo lắng nhìn chÄm chú và o ta. âKhông có. Lá» Nhi Äâu?â Kỳ tháºt ta cảm thấy nà ng rất Äáng thÆ°Æ¡ng. âNà ng Äi rá»i, vá» sau cÅ©ng không sẽ có chuyá»n gì nữa !â Tháºt tá»t quá ! Má»i há»a lá»n Äã trừ. âÃn !â Ta vui vẻ gáºt gáºt Äầu. âTriá»t Nhi hảo hảo nghá» ngÆ¡i Äi !â Lãnh Nhược TÆ° lo lắng nắm tay ta. Ta an tâm tiếp tục ngủ, bá»i vì ta tháºt sá»± má»t má»i. Äáng tiếc! Chúng ta yên tâm quá sá»m, má»t âm mÆ°u khác cháºm rãi tiếp cáºn chúng taâ¦
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau