Chương trước
Chương sau
Ta cùng Lãnh Nhược Tư ở trong phòng suốt một ngày một đêm.
“Ngô, Nhược Tư giờ nào rồi? Mệt mỏi quá nga !”
“Đã sắp sáng, ngươi nghỉ tiếp đi” Triệt Nhi hẳn là mệt muốn chết rồi.
“Ân” Mệt chết ta, đều là lỗi của Lãnh Nhược Tư!”
Mặt của ta bất giác đỏ lên, Lãnh Nhược Tư đem mặt hắn tiến sát đến trước mặt ta, “Triệt Nhi, ngươi nghĩ cái gì đó?”
“Không có gì, ngươi mau đi đi, không cần đè ta, rất nặng nga !” Ta ngượng ngùng nghiêng mặt sang một bên.
“Nga? ! Vậy sao? Dù sao cũng còn thời gian, chúng ta lại đến một lần nữa đi” Triệt Nhi thẹn thùng có thể triệt để hấp dẫn hắn.
Không ! Ta mệt chết rồi! Không đợi ta nói hết câu, hắn ở trên người ta khiêu khích không thôi. “Ân ~~~” Đêm vẫn còn dài ……
Chờ ta tỉnh lại đã muốn giữa trưa, “Tiểu Hương, Tiểu Lan, các ngươi ở đâu?” Miệng thật khát nhưng cả người không có chút sức lực nào cả.
“Vương gia, người tỉnh? Ăn chút điểm tâm này đi !” Tiểu Hương, Tiểu Lan các nàng cầm thực vật dâng đến.
“Cho ta chút nước đi ! Miệng ta khô quá !”
Tiểu Hương đưa chén nước đỡ ta ngồi lên rồi uy ta uống, cái chăn vì ta ngồi dậy mà trượt xuống làm lộ ra một mảng thân thể. Tiểu Lan đỏ mặt xoay người, ta lúc này mới ý thức được trên người ta đầy những dấu vết do Lãnh Nhược Tư lưu lại, ta ngượng ngùng kéo chăn lên. “Triệt, ngươi dậy rồi sao?” Mộ Dung Vân vọt vào.
“Ca ca, ngươi đến rồi !”
Mộ Dung Vân vừa cười nhưng sau khi nhìn thấy cơ thể của ta thì liền tức giận rồi rống to, “Lãnh Nhược Tư chết tiệt. Dám đem thân thể ngươi biến thành như vậy !”
Ta xấu hổ cúi đầu, thật muốn tìm một cái động chui và! “Đến, ca ca giúp ngươi mặc quần áo.”
Bọn Lăng Vân đều đi ra ngoài. Mộ Dung Vân giúp ta mặc quần áo, thật xấu hổ nga! Lãnh Nhược Tư thối, hắn nên giúp ta mặc quần áo rồi mới đi mới phải chứ ! “Cám ơn ca ca !” Ta hôn lên mặt hắn một cái.
Vừa vặn màn này bị Lãnh Nhược Tư cùng bọn Lăng Vân đang chờ bên ngoài nhìn thấy. “Triệt, ngươi thật đáng yêu! Ta thích nhất Triệt hướng ta làm nũng nha” Thật khả ái nha.
“Triệt Nhi ngoan, trẫm uy ngươi ăn” Lãnh Nhược Tư ôm ta đi đến bên, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân, mà Lăng Vân cũng gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Ta ủy khuất cúi đầu, chỉ là hôn một cái có cần sinh khí như vậy không? “Ngươi đừng nhìn chằm chằm Triệt Nhi, ngươi làm sợ hắn” Lãnh Nhược Tư cùng Mộ Dung Vân đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo Lăng Vân.
Hắn đúng là ủy khuất quá mà! Lão bà bị người khác chiếm tiện nghi còn cùng người khác chỉ trích hắn? Thiên lý ở đâu a ! Lăng Vân bất bình nghĩ.
“Triệt Nhi ngoan ngoãn ăn, không thì sẽ đói đó ”
Ta cũng đã đói đến sắp hôn mê, không quản chuyện gì nữa mà dùng dáng vẻ không mấy “xinh đẹp” ăn. Chờ ta ăn xong, Duẫn Dung đem Lãnh Nhược Tư, Mộ Dung Vân và mọi người đi ra ngoài. “Tiểu Hương, Tiểu Lan, chúng ta đi ra vườn dạo chơi!”
Các nàng gật gật đầu. Chúng ta đi đến vườn, ta phát hiện Kỷ Tư Vũ ngồi ở bên cạnh ao mà thương cảm ! Ta vừa định đi qua thì cả ba người Kỷ Lăng, Băng, Vũ Liệt ngăn ta lại, “Đừng đi qua đó. Ca ca đang hoài niệm”
“Hoài niệm? Hoài niệm cái gì a?” Ta không rõ nhìn bọn họ
“Từ khi Vũ hoàng hậu qua đời, hắn đến giờ vẫn rất hoài niệm nàng” Vũ Liệt đồng tình nói.
“Như vậy a” Cùng cảnh ngộ như Lãnh Nhược Tư, ta chưa thấy qua hắn khổ sở như vậy? Cái kia chắc chính là đau tâm !
“Ân. Ta cùng ca ca từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau. Khi ca ca mười tuổi phụ hoàng qua đời, ca ca một tay điều hành quốc gia, anh ấy làm ta cùng mẫu hậu thấy rất đau lòng. Khi ca ca mười lăm tuổi mẫu hậu cũng tạ thế , ca ca rất thương tâm, may mắn là hoàng tẩu lúc ấy bước vào cuộc đời của ca ca. Từ đó ca ca rất yêu hoàng tẩu” Kỷ Lăng giải thích.
“Nga ! Hoàng hậu hẳn là cùng một loại hình phụ nữ với mẫu hậu ngươi phải không?” Ta đột nhiên nghi hoặc như vậy.
“Đúng vậy ! Hoàng tẩu cùng mẫu hậu đều là ôn nhu, thiện lương, tri kỷ, ngươi làm sao mà biết được?” Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn ta không thôi.
Ta chỉ cười cười. Sau đó bọn Băng đi đến nơi khác chơi. “Các ngươi ở đây chờ ta” Ta một mình đi đến chỗ Kỷ Tư Vũ.
“Triệt, ngươi sao lại trở lại đây?”
“Ta không thể tới sao? Ngươi ở đây ưu thương cái gì? Là ưu thương mẫu hậu ngươi hay là hoàng hậu của ngươi?” Ta buồn cười hỏi.
“Ngươi như thế nào biết được? Mà tưởng niệm ai có gì khác biệt sao” Ở trong lòng hắn các nàng đều trọng yếu như nhau!
“Là muội muội ngươi nói cho ta biết. Đương nhiên là có khác biệt, nếu ngươi vì thê tử mà thương tâm khổ sở thì ta cảm thấy ngươi là kẻ si tình. Còn nếu ngươi là vì mẫu hậu ngươi thì ta thấy đáng thương cho thê tử ngươi, bởi vì nàng chỉ là công cụ để ngươi tưởng niệm mẫu hậu ngươi thôi, như thế thì nàng sẽ thật sự rất đáng thương ! Nhìn nàng như được ngươi yêu vô tận nhưng kỳ thật nàng lại chưa bao giờ được ngươi dành cho dù một chút tình yêu. Chỉ sợ nàng đến chết còn tưởng rằng nàng thực hạnh phúc! Thực xin lỗi, lời nói của ta hình như rất kỳ quái”. Ta cảm thấy hắn thương tâm khổ sở cùng lắm chỉ là tiếc nuối cùng hối hận chứ không phải đau thật sự từ nội tâm. Có ai tưởng niệm người yêu đã rời đi mà không đau tận tâm can cơ chứ?
Hắn như thế nào biết được? Mộ Dung Triệt vì cái gì biết rõ chuyện này? Đến cả Lăng Nhi còn không biết rõ, hắn như thế nào lại biết được?
Kỷ Tư Vũ sợ ngây người ! Mộ Dung Triệt nói một chút cũng không sai, hắn từng nghĩ rằng hắn rất yêu thê tử đã qua đời nhưng khi nàng rời đi, hắn phát hiện so với lúc mẫu hậu qua đời giống nhau – tiếc nuối và hối hận, chứ không phải đau lòng. Đó không phải là loại thương tâm đến chết của trượng phu đối với thê tử, lúc này hắn mới phát hiện hắn chỉ là đem thê tử trở thành thế thân cho mẫu hậu mà thôi. Cho nên hắn áy náy đến bây giờ nên vẫn chưa hề lập hậu!
“Không, ngươi nói đúng, nhưng vì cái gì ngươi biết được hả?” Kỷ Tư Vũ khó hiểu cực kỳ.
“Bởi vì ngươi không có chân chính yêu. Khi ngươi chân chính yêu một người, ngươi sẽ chỉ biết người đó, vì người đó ngươi có thể buông tha hết thảy” Vì Lãnh Nhược Tư ta buông tha hết thảy ở thế kỷ 21 bao gồm cả cha mẹ, cho nên ta hiểu được hắn là không có yêu !
Lúc trước, thời điểm ta lựa chọn, ta căn bản không do dự quá lâu bởi vì ta biết mất đi cha mẹ ta sẽ khổ sở, thương tâm, tiếc nuối, nhưng mất đi Lãnh Nhược Tư ta sẽ chết cho nên ta mới lựa chọn ở lại nơi này. Cho nên ta hiểu được, ta chỉ có ở bên cạnh hắn mới có thể vui vẻ.
Kỷ Tư Vũ nhìn ta ngây người. Đẹp quá ! Hắn là người Thượng thiên phái đến giải cứu hắn sao? Nhưng hắn đã là của người khác, một trận gió lạnh thổi tới. “Khụ khụ, ta phải đi rồi, ta chịu không nổi gió, thật lạnh nga !”
Ta còn chưa kịp đi thì một trận cuồng phong lại thổi tới. “Khụ khụ !” Thổi trúng yết hầu của ta làm ta ngứa tới khụ không ngừng !
“Ngươi không sao chứ?” Kỷ Tư Vũ lo lắng đỡ lấy ta.
Tiểu Hương cùng Tiểu Lan thấy thế vội vàng chạy tới, “Vương gia! Người thế nào?”
“Khụ khụ, hảo… khụ khụ, rất thoải mái, thật lạnh nga! Yết hầu thật ngứa!”
“Kỷ quân (vua) !” Vì tránh nhầm với cách xưng Hoàng Thượng mà không làm rõ được ai là ai cho nên cứ như vậy xưng hô quốc gia quân chủ. “Có thể phiền người truyền một ít nội lực cho Vương gia không?” Tiểu Lan thỉnh cầu hắn.
“Hảo”
Kỷ Tư Vũ truyền nội lực cho ta, một cổ khí ấm áp làm cho ngực lạnh lẽo của ta dần ấm lên. “Triệt, ngươi không sao chứ?”
“Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn ngươi” Ta vô lực tựa vào lòng Tiểu Hương.
“Không có gì thì tốt rồi ! Đa tạ Kỷ quân, Vương gia từ nhỏ thân mình không tốt, đặc biệt không chịu nổi lạnh mà hôm nay Lãnh quốc lại sắp vào thu lại ở bên cạnh ao mà bị gió thổi tới nên Vương gia chịu không nổi” Tiểu Hương giải thích.
“Kỷ quân, phiền người ôm Vương gia trở về phòng được chứ? Vương gia không thể đứng ở này được” Tiểu Lan cầu xin nhìn hắn.
Kỷ Tư Vũ gật đầu rồi ôm ta trở về phòng. Triệt thật nhẹ ! Hắn có hảo hảo ăn cơm hay không a? Hay là hắn ăn long chim mà lớn lên ? Nhẹ như vậy? Lãnh Nhược Tư luôn ở trong phòng chờ ta, thấy Kỷ Tư Vũ ôm ta trở về trước thì sửng sốt, sau đó thì ghen đến nhăn mi lại.
“Hoàng Thượng, Vương gia vừa rồi đi gần ao bị gió lạnh thổi làm bệnh tái phát. May mà có Kỷ quân truyền nội lực giúp Vương gia chống lạnh không thì sẽ thảm” Tiểu Lan vội vàng thay ta giải thích.
Lãnh Nhược Tư vừa nghe xong liền nóng vội ôm lấy ta, “Cám ơn ngươi cứu Triệt Nhi. Triệt Nhi có chỗ nào không thoải mái không?” Hắn lo lắng nhìn ta.
“Đừng lo lắng, ta không khụ khụ, không có việc gì”
“Còn nói không có việc gì. Huy Hoàng, đi lấy dược đem lại đây. Ngươi như vậy, trẫm làm sao yên tâm ra cung kia chứ?” Hắn lo lắng nhìn ta chăm chú.
“Ra cung? Ra cung, sao phải đi?” Ta khó hiểu nhìn hắn.
“Mang các quốc gia quân chủ đi tuần tra Lãnh quốc ba tháng, sau đó đi đến nước của bọn họ tuần tra lẫn nhau a !” Lãnh Nhược Tư giải thích.
Đi tuần tra Lãnh quốc? Còn đi các quốc gia khác? Ta cũng phải đi ! “Nhược Tư, ta cũng phải đi, ta cũng phải đi !” Ta cầu xin nhìn hắn.
Chuyện này… mang Triệt Nhi đi thì lo không biết thân thể Triệt Nhi có chịu được không? Không dẫn hắn đi thì không an tâm ! Lãnh Nhược Tư mâu thuẫn không thôi. “Nhược Tư, mang ta đi đi ! Ta không muốn cứ ở mãi trong phòng. Qua mùa thu, ta căn bản không có khả năng ra khỏi cửa phòng” Lãnh quốc mùa đông siêu lạnh nha.
“Mang Triệt đi thôi ! Không thì chúng ta cũng sẽ không yên tâm để hắn một mình ở lại nơi này”. Bọn Mộ Dung Vân đều tới.
“Đúng vậy ! Thần đồng ý với lời của Mộ Dung quân” Duẫn Dung gật gật đầu.
Ta cảm kích nhìn bọn họ, “Được rồi ! Triệt Nhi trước đem thuốc này uống đi. Chờ thân thể ngươi tốt hơn, hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát” Hắn cũng rất lo chuyện để một mình Triệt Nhi ở lại trong cung.
“Ân” Được đi rồi ! Cuối cùng ta có thể ra ngoài chơi rồi ! Nhưng ta không ngờ tới lần đi tuần này sẽ phát sinh ra nhiều chuyện mà ta không hề lường tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.