Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau
Bởi vì hàn khí công tâm nên mặc dù đã được chữa khỏi nhưng thân thể ta vẫn rất suy yếu, đến cả việc tự mình ngồi cũng không làm được “Tiểu Triệt Triệt, ngươi không sao chứ?” Mấy ngày liền nàng cùng lão công của mình tình nồng ý mật đến khi Lãnh Nhược Tư phái người đến nói Tiểu Triệt Triệt xảy ra chuyện thì chồng nàng liền đi, mấy ngày liền vẫn không về nhà. Hôm nay nàng rốt cục nhịn không được mới tiến cung . “Tuyết Nhi ta không sao a !” Ta suy yếu cười cười. “Ngươi như vậy còn kêu không có việc gì? Sắc mặt quá kém” “Tuyết Nhi, ngươi đã đến rồi vậy con của ngươi giao cho ai ?” “An tâm đi ! Ta có mang theo bà vú, ngươi vẫn là lo lắng chính ngươi đi !” Tiểu Triệt Triệt vẫn cứ suy nghĩ cho người khác mãi. “Phụ hậu ăn cái gì” Tiểu Vân Vân bưng đồ ăn tiến vào. “Phụ hậu? Tiểu Triệt Triệt, ngươi cùng hắn trở nên thân mật như vậy từ lúc nào?” Duẫn Tuyết kinh ngạc nhìn ta. “Ngày hôm qua” “Phụ hậu ăn cơm” “Tiểu Vân Vân, ta không muốn ăn” Ta căn bản là không đói bụng a ! “Không được. Phụ hậu phải ăn cơm mới có thể dưỡng thân thể tốt lên a!” Tiểu Vân Vân cầm đồ ăn đi tới. Tiểu Hương cùng Tiểu Lan nâng ta dậy để Tiểu Vân Vân uy ta. “Phụ hậu mau há miệng, ngoan ngoãn ăn cơm mới là hài tử ngoan” Hừ ! Ta không phải hài tử ! Ta ăn hai khẩu “Tiểu Vân Vân, ta thật sự ăn không vô” Ta vẻ mặt đau khổ nhìn hắn “Ta chỉ biết Phụ hậu không thích ta uy. Phụ hoàng uy ngài, ngài liền ăn” Hắn thất vọng cúi đầu. Hả ~~~~~~~~ ai nói ? Rõ ràng là hắn dùng sức mạnh cưỡng ép ta mà? “Được rồi, đừng như vậy nữa, ta ăn là được” Số ta sao khổ như vậy? Một tên Lãnh Nhược Tư còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một Tiểu Vân Vân Thấy cảnh tượng này làm Duẫn Tuyết cười nghiêng ngửa “Trời a! Hai người các ngươi đúng là biết đùa giỡn quá nhỉ? Rốt cuộc là ai là lão tử ai là nhi tử a?” Cười chết nàng ! “Không được cười nữa, không là ta sinh khí” Vì cái gì mỗi lần ta rơi vào thời điểm như vầy nàng đều có mặt? Vì cái gì nàng luôn chê cười ta a? Do Duẫn Tuyết căn bản dừng không được “Ngươi…… Ngươi…… Khụ khụ……” Ta ho khan đứng lên. “Phụ hậu ngươi làm sao vậy? Mau gọi ngự y a !” Tiểu Vân Vân dọa kêu to. “Nga ! ta đi ngay” Tiểu Hương vội vàng hướng ra phía ngoài mà chạy. “Gọi ngự y làm gì chứ? Ta đi tìm lão công của ta”. Duẫn Tuyết vội vàng chạy ra ngoài. Duẫn Tuyết chạy nhanh vào ngự thư phòng của Lãnh Nhược Tư, hộ vệ ngăn nàng “Hoàng Thượng đang cùng Vương gia bàn bạc. Vương phi, người không thể vào” “Cút ngay cho ta. Nếu ngươi dám ngăn cản ta, có chuyện gì ngươi gánh nổi sao?” Duẫn Tuyết đe dọa hắn. Duẫn Tuyết nhân cơ hội thị vệ do dự vọt vào bắt lấy Duẫn Dung kéo đi ra ngoài. Lãnh Nhược Tư trước sửng sốt sau đó ngăn bọn họ lại. “Duẫn Tuyết, lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn. Đến cả nơi này ngươi cũng dám xông loạn vào?” Nữ nhân này cũng sắp vô pháp vô thiên rồi. “Giỏi câu không đỡ nổi” “Duẫn Tuyết……” Lãnh Nhược Tư gào lên khiến toàn bộ ngự thư phòng đều có thể nghe thấy. “Đừng ở chỗ này phát hỏa. Nếu không Tiểu Triệt Triệt tối nay có khả năng sẽ xảy ra chuyện.” “Cái gì? Triệt Nhi? Triệt Nhi làm sao ?” Lãnh Nhược Tư sốt ruột không thôi “Vừa đi vừa nói chuyện” Bọn họ mới tới ngoài cửa đã nghe thấy ta kịch liệt khụ giống như muốn đem phế khụ đi ra. Lãnh Nhược Tư lo lắng đẩy cửa tiến vào rồi ôm lấy ta, khẽ vuốt lưng của ta “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Buổi sáng khi hắn đi vào triều vẫn còn tốt a ! Như thế nào mới một thời gian lại thành như vậy ? “Hảo khụ khụ ~~~~~~~ đau quá khụ khụ ~~~~~~~~” Ta khụ đến nước mắt đều đi ra . Duẫn Dung vội vàng tiến lên chẩn mạch sau đó đem một viên thuốc đưa đến miệng ta. Ta nuốt vào sau một lát sau thì không còn khụ lợi hại như vậy, “Triệt Nhi ngươi làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên khụ lợi hại như vậy?” Hắn không rõ nhìn ta. “Này…… Ha ha……” Bởi vì ta chê cười hắn cùngTiểu Vân Vân chơi đùa”. Duẫn ttuyết biết sai cúi đầu. Lại là nàng? Nàng không biết lớn nhỏ còn chưa tính, lần này lại đem Triệt Nhi hại thành như vậy? Nàng thật đúng là tai họa a ! “Trước khi Triệt Nhi thân thể tốt hơn không cho phép Duẫn Tuyết ngươi đến đây nữa”. “Vì cái gì? Ta cũng không phải cố ý”. Nàng biết là mình đã đùa với lửa, biết nhầm rồi thì thôi ! Không phải nàng cố ý làm thành như vậy. Nếu mà thật sự cố ý như lời nói, Triệt Nhi còn không bị tức tử mới là lạ. Sau đó Duẫn Tuyết bị Duẫn Dung mời nhận về nhà “Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi, hai người các ngươi không cần tới chơi nữa”. Hắn dặn dò chúng ta. “Dạ, phụ hoàng.” “Nhược Tư, ngươi đi làm việc đi! Có Tiểu Vân Vân theo giúp ta, ta không có việc gì”. Ta ôm tiểu Vân Vân ngủ sẽ không chiếm dụng thời gian công tác của Lãnh Nhược Tư. “Được”. Hắn giúp chúng ta đắp chăn rồi mang theo Tiểu Lan và Tiểu Hương cùng nhau ly khai Đến buổi tối chúng ta vẫn còn ngủ “Hoàng Thượng muốn chúng ta đem hoàng tử trở về hay không ?” Tiểu Lan hỏi. “Không cần, đừng đánh thức bọn họ” Cuối cùng chúng ta ba người cùng ngủ trên một chiếc giường. Sáng hôm sau, ta tỉnh lại thấy hắn còn ở đây “Nhược Tư, sao ngươi còn không đi vào triều a?” âÃn, ta muá»n á» cùng ngÆ°Æ¡iâ. Hắn hôn mặt ta. Lúc nà y, Tiá»u Vân Vân Äang á» giữa chúng ta tá»nh lại. âPhụ háºu ta cÅ©ng muá»nâ Ta buá»n cÆ°á»i cúi Äầu Äá» cho hắn hôn âTá»t lắm, các ngÆ°Æ¡i tiếp tục ngủ Äi! Lát nữa phải nhá» Än Äiá»m tâm, Triá»t Nhi Äừng quên uá»ng thuá»câ Hắn dặn ta. âPhụ hoà ng yên tâm, ta sẽ nhìn chằm chằm Phụ háºu Än cÆ¡m uá»ng thuá»câ. Tiá»u Vân Vân là m ra dáng má»t ngÆ°á»i lá»n. Sau và i ngà y Tiá»u Vân Vân ngà y ngà y theo chúng ta cùng nhau ngủ. Lãnh Nhược TÆ° bắt Äầu bất mãn, hắn tháºt cao hứng khi Má»c Vân cùng Triá»t Nhi quan há» tá»t nhÆ° váºy nhÆ°ng cÅ©ng không thá» quá mức a? Hắn Äang muá»n Äoạt Äi quyá»n lợi của ta sao? Hại hắn má»i Äêm Äá»u không Äược ôm Triá»t Nhi, nhÆ°ng tên nhóc ấy lại Äược âPhụ háºu, Phụ háºuâ. Tiá»u Vân Vân chạy và o Ta vừa Äá»nh ôm hắn, Lãnh Nhược TÆ° Äã che phÃa trÆ°á»c của ta âMá»c Vân, Äêm nay ngÆ°Æ¡i ngủ má»t mình Äiâ Không cho cùng hắn thÆ°á»ng thức Triá»t Nhi. âVì cái gì?â Tiá»u Vân Vân lắc lắc Äầu. âBá»i vì ngÆ°Æ¡i Äã trÆ°á»ng thà nhâ Trên thá»±c tế là hắn ghen tá». Tiá»u Vân Vân Äã sắp có bá» dáng muá»n khóc âNhược TÆ°â¦â¦â Ta còn chÆ°a nói Lãnh Nhược TÆ° liá»n Äánh gãy lá»i của ta âTriá»t Nhi ngÆ°Æ¡i bá»i trẫmâ. Phụ hoà ng ngà i Äừng tÆ°á»ng rằng nhÆ° váºy liá»n thắng, hắn còn chÆ°a có sá» dụng tuyá»t chiêu nha ! âPhụ háºu, ta nghÄ© ta vá»i ngÆ°Æ¡i ngủ cùng nhau là Äược rá»i!â Tiá»u Vân Vân hai mắt rÆ°ng rÆ°ng nhìn ta, không sợ Phụ háºu không má»m lòng. âÄược, Äi lên Äi !â âTriá»t Nhiâ¦â¦â Tiá»u tá» kia lại dám dùng chiêu nà y, còn gì là công bằng nữa chứ ? âCó gì sao? Nhược TÆ° Äừng nhÆ° váºyâ Ta thân thân (hôn) hắn. Sau nà y phụ tá» bá»n há» ngà y ngà y cùng nhau tranh già nh, ÄÆ°Æ¡ng nhiên phần thắng luôn nghiêng vá» Tiá»u Vân Vân của chúng ta. Bất quá, tháºt không biết có cái gì Äáng Äá» tranh? Cùng nhau ngủ không phải tá»t lắm sao? Cuá»i cùng phát triá»n Äến mức không có lúc nà o là không tranh già nh ta, ta dÆ°á»ng nhÆ° có Äiá»m hạnh phúc quá
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau