Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau
Thục phi ghen tị chạy tới nơi ở của những vị phi tử thân phận cao quý “Cúc phi, Du phi. Hoàng Thượng đối với cái tên Mộ Dung Triệt kia tốt như vậy, về sau làm gì còn chỗ cho nhóm tỷ muội ta dung thân a ! » “Chúng ta có thể làm gì? Hắn là hoàng hậu, chúng ta chỉ là phi tử mà thôi, làm sao có thể so cùng hắn chứ?” Du phi không để ý nói. “Không thể nói như vậy, chúng ta hợp sức lại còn sợ đánh không lại sao?” Đúng vậy? tỷ muội chúng ta đồng tâm còn Mộ Dung Triệt hắn sao? Cúc phi gật gật đầu tán thành. Ta căn bản không nghĩ tới chuyện hậu cung đồng tâm hiệp lực thương lượng làm cách nào đối phó ta a ! Thời gian như thoi đưa, ta đến hoàng cung Lãnh quốc đã được sáu ngày, sáu ngày này ta vẫn là thà chết chứ không chịu đi ra “Vương gia, ăn một chút gì đi ! Như vậy mới ấm áp lên” Tiểu Hương khuyên ta. “Không cần, ta không đói bụng”. Thật lạnh nga ! “Vương gia, ăn một chút gì để hoạt động sẽ trở nên ấm áp hơn”. Tiểu Lan đề nghị ta. “Không muốn, không muốn” Ta chỉ để tay ở bên ngoài để viết chữ thì đã lạnh muốn chết rồi, nếu còn đi khỏi giường như họ nói ta không phải sẽ thành khối băng sao? Lúc này Duẫn Tuyết mang theo hài tử vào đến “Oa…… Tuyết Nhi ngươi thật sự có thể sinh ra ba nam ba nữ a” Ta bội phục nhìn nàng. “Suy nghĩ cái gì hả? Có phải hay không ngươi đang nghĩ ta cùng heo mẹ giống nhau a?” “Không…… Không có.” Cho dù là ta cũng không dám thừa nhận a ! ta còn muốn sống thêm vài năm a. “Cho ngươi cũng không dám. Các ngươi mau kêu thúc thúc đi” Ta cười rồi gật đầu, hai đứa con của nàng khi đến bên ta: “Khi chúng ta trưởng thành nhất định phải làm tân nương của thúc thúc ” Ta vừa nghe xong đã ngây người “Tốt ! Triệt Triệt, nữ nhi của ta mới gặp mặt ngươi mà các nàng đã bị ngươi mê hoặc, chúng lại còn muốn khi trưởng thành lập tức trở thành tân nương của ngươi…. Haiz, bọn họ đã bị ngươi mê hoặc, may mắn là Dịch Triệt còn nhỏ nếu không nhất định sẽ bị ngươi mê hoặc luôn” Ta vừa muốn mở miệng nói nhưng ngoài ý muốn của ta, ba nam hài tử ở đâu lại nói một câu: “Mới không đâu ! Chúng ta trưởng thành muốn kết hôn và để thúc thúc làm tân lương.” Duẫn Tuyết cười xấu xa nhìn chằm chằm ta, ta vô tội nhìn “Duẫn Tuyết, ôm ta một cái được không?” Sắp lạnh chết rồi. Duẫn Tuyết ẩm ta dọa kêu to:“Tiểu Triệt Triệt, trên người ngươi sao lại lạnh như băng vậy a? Các ngươi cũng lại đây mau” Bọn nhỏ tiến lại rồi cùng nhau ôm lấy ta, lúc này chúng phi tử cùng Lãnh Nhược Tư, Duẫn Dung tất cả đều tiến lại đây. Lãnh Nhược Tư vừa đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng này nên dấm chua bùng phát mà rống to “Các ngươi đang làm cái gì?” “Không có gì” Duẫn Tuyết không bận tâm nhún nhún vai. Lãnh Nhược Tư lửa giận ứa ra nhìn thẳng Duẫn Dung. Duẫn Dung cảm thấy oan ức đến chết, chịu thiệt là lão bà của hắn mới phải chứ? “Còn nói không có gì mà cùng nhau ở đây ôm ấp?” Thục phi nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. Lãnh Nhược Tư không thèm nhìn nàng, vẻ mặt hắc tuyến lớn tiếng nói: “Duẫn Tuyết, ngươi dọc theo đường đi luôn tìm cách ăn đậu hủ Triệt Nhi còn chưa nói, hiện tại lại dám…… Ngươi nghĩ trẫm không dám làm gì ngươi sao?” “Ngươi hung dữ cái gì?” Ta thay Duẫn Tuyết lo lắng chuyện bất công của thiên hạ. “Triệt Nhi, trẫm không hung dữ với ngươi a ! Ngươi lại đây. Buông Triệt Nhi ra”. Lãnh Nhược Tư một mặt lấy lòng ta, một mặt sinh khí nhìn Duẫn Tuyết. Hắn thấy Duẫn Tuyết không nhúc nhích liền nổi ghen mà bước đến đoạt lấy ta “Triệt Nhi không cho cùng Duẫn Tuyết gặp mặt nữa” Ta vừa định phát hỏa chợt nghe Duẫn Tuyết nộ khí nói: “Ngươi đủ rồi nga! Duẫn Tuyết ta có ý tốt lại bị ngươi nói thành như vậy, muốn đổ oan cho ta sao ?” Trên người Lãnh Nhược Tư nóng quá đi ! Ta liều mạng hướng trong lòng hắn mà chui vào, muốn thu hoạch thật nhiều ấm áp. Lãnh Nhược Tư đụng phải hai tay lạnh như băng của ta thì hoảng sợ “Triệt Nhi, tay ngươi sao lại lạnh như thế a?” “Tiểu Triệt Triệt không chỉ có tay là băng, toàn thân cao thấp cũng không có chỗ nào là ấm cả”. Không thì nàng ôm hắn làm cái gì? Lãnh Nhược Tư ôm chặt lấy ta mới phát hiện ta toàn thân lạnh như băng “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Thân thể sao lạnh như vậy? Sinh bệnh sao?” Hắn lo lắng nhìn ta. “Hoàng Thượng, Vương gia từ sáng đến bây giờ vẫn chưa ăn chút gì cả” Tiểu Hương sốt ruột nói. “Cái gì? Triệt Nhi vì cái gì không ăn cơm? Trẫm trước khi đi vào triều không phải đã dặn dò ngươi phải ăn chút gì rồi sao?” Hắn hôn hôn cái trán của ta. “Ta không đói bụng, không muốn ăn a !” Duẫn Dung tự giác đi lên cho ta khám bệnh “Hoàng Thượng, hoàng hậu thân thể quá yếu, không thể thích ứng khí hậu Lãnh quốc. Mộ Dung quốc hiện tại đang là xuân về hoa nở, hoàng hậu từ mùa xuân lập tức quá độ đến mùa thu thân mình chịu không nổi do đó cơn thèm ăn giảm xuống. Hoàng hậu trước nên đem thuốc này uống đi ! Đối với yết hầu cùng thân thể ngài mới có lợi” Duẫn Dung đem một lọ thuốc đưa cho ta. Lãnh Nhược Tư sau khi giúp ta uống xong “Duẫn dung, Lãnh quốc hiện tại mới là mùa thu mà Triệt Nhi đã chịu không nổi thì đến mùa đông làm sao bây giờ chứ?” “Đành phải mỗi ngày tìm người giúp hoàng hậu sưởi ấm. Đợi mùa đông qua thì để cho hoàng hậu bắt đầu chậm rãi thích ứng. Duẫn Dung bất đắc dĩ nói. “Cái gì? Trẫm không chuẩn tấu” Hắn mới không cho người khác chạm vào Triệt Nhi đâu ! “Nếu Hoàng Thượng nếu không làm như vậy, hoàng hậu sẽ chịu không nổi”. Duẫn Dung cảm thán. Lãnh Nhược Tư do dự “Được rồi ! Để trẫm nghĩ lại, Tiểu Lan đem điểm tâm lên” Sau khi Tiểu Lan cầm chút đồ ăn lại đây “Triệt Nhi, há miệng nào” Không cần ăn a ! Ta đem đầu chôn trong lòng hắn. Lúc này hai nữ nhi của Duẫn Tuyết cầm bánh mà đến, ngọt ngào kêu một tiếng: “Thúc thúc.” Ta vừa quay đầu thì miếng bánh liền tiến vào miệng của ta, Ô…… Ta thế nhưng lại bị hai đứa con nít lừa, tức chết người. Khi ta đang tự chìm trong bi thương thì hai nha đầu kia đã muốn đem bánh uy ta xong rồi. Cuối cùng còn học người lớn dụ dỗ trẻ con vỗ vỗ ta nói: “Thúc thúc thật ngoan !” Mọi người xem xong đều choáng váng. Một khắc sau Duẫn Tuyết cười đến đau cả thắt lưng: “Ha ha ha ha…… Tiểu Triệt Triệt, ngươi thật sự là quá khả ái. Thế nhưng lại bị Tâm nhi cùng Lung nhi lừa. Ngươi thật sự là quá đơn thuần, cười chết ta”. Duẫn Tuyết cười đến quên cả thở. Đây bình thường đều là nàng dùng chiêu này để dụ dỗ hài tử. Ta xấu hổ đến đỏ mặt, ngượng ngùng trốn vào trong lòng Lãnh Nhược Tư không dám ngẩng đầu lên nhìn ai “Triệt Nhi, ăn cơm rồi sẽ không còn lạnh nữa. Được rồi, các ngươi đều ra ngoài đi ! Còn Thục phi, các ngươi về sau không được sự chấp thuận của trẫm không cho phép đến nơi này”. Xem nàng hôm nay liên hợp nhiều người như vậy đến đây không phải là muốn đến làm Triệt Nhi nhục nhã sao? Hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Triệt Nhi. “Dạ, thần thiếp ghi nhớ.” Chúng phi tử tức giận cùng bất bình mà trả lời. Vài ngày sau, Lãnh Nhược Tư trừ bỏ vào triều thì mọi thời gian hắn đều ở cùng ta. Duẫn Dung ngày ngày lấy thứ gì đó ngọt ngọt cho ta uống, bất quá cũng dễ uống “Không thể” Lãnh Nhược Tư rống thanh truyền đi ra. “Vì cái gì không thể? Ta chỉ muốn đi dạo trong hoàng cung một chút thôi ! Nhược Tư, mấy ngày nay ta không còn lạnh như lúc đầu nữa, cho ta ra ngoài di dạo chút đi !” Ta cầu xin nhìn hắn. “Triệt Nhi, bên ngoài gió lớn như vậy nên không thể. Ngoan ngoãn ở trong phòng đi”. Hắn trấn an ta không cho ta ra ngoài. Hừ ! Sau nửa giờ thuyết phục hắn, hắn chết sống không đồng ý thật sự là muốn tức chết ta. Ta tức giận dùng sức đánh hắn, hô to: “Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.” Lãnh nhược tư sửng sốt sau đó cao hứng ôm lấy ta “Triệt Nhi, yết hầu của ngươi khỏe lại rồi còn có thể nói nữa” “Hình như là….” Ta khờ ngốc trả lời. “Thật tốt quá Vương gia, thật sự là quá tốt” Tiểu Hương cùng Tiểu Lan vui vẻ không thôi. “Nhược Tư, cho ta ra ngoài dạo đi ! Ta muốn ra ngoài” Ta điềm đạm đáng yêu nhìn hắn. “Được rồi ! Trẫm cùng đi với ngươi” Đối với Triệt Nhi đúng là hết cách. Chúng ta cùng nhau đi ra khỏi phòng, Lãnh Nhược Tư dùng bộ y phục lông xù thật lớn gắt gao bao lấy ta, bên ngoài lạnh lắm nga ! Nhưng hoàng cung Lãnh quốc thật xinh đẹp: “Nhược Tư, hoa viên này thật đẹp, đáng tiếc không có hoa” “Thích không? Đợi đến mùa xuân và hạ, hai mùa này sẽ nở đầy hoa .” “Thật vậy sao? Thật tốt quá” Thật chờ mong nga ! Cho dù đã thấy qua hàng vạn thứ xinh đẹp nhưng bị nụ cười của Triệt Nhi mê hoặc. Đột nhiên ta kinh hô một tiếng, đem Lãnh Nhược Tư hoàn hồn trở lại: “Triệt Nhi làm sao vậy?” Hắn khẩn trương hỏi. Ta cúi đầu nhìn ngón tay bị thương, sớm biết vậy sẽ không sờ lung tung “Triệt Nhi đợi trẫm đi lấy cái hòm thuốc.” Hắn vội vàng chạy đi. Ta đứng ở đây đột nhiên thấy một tiểu nam hài (bé trai) khả ái đang đá cầu, cầu lập tức lăn tròn, vừa vặn lăn đến chỗ ta. Ta nhặt lên rồi đến bên hắn cười cười “Oa…… Thật xinh đẹp nga” Tiểu nam hài thiên chân nói. “Đương nhiên, Vương gia chúng ta có thể không đẹp sao?” Tiểu Lan buồn cười nhìn hắn. “Vương gia? Ngươi là hoàng hậu sao?” Ta gật gật đầu, tiểu nam hài không biết làm sao lại sinh khí, dùng sức đẩy ta một cái. Do không phòng bị nên ta bị hắn đẩy ngã, mắt thấy sắp cùng mặt đất thân mật trao nhau một cái kiss. May mắn thay, Lãnh Nhược Tư đã trở lại và đúng lúc tiếp được ta “Phụ…… Phụ hoàng” Tiểu nam hài sợ hãi kêu. Phụ hoàng? Vậy hắn chính là nhi tử của Lãnh Nhược Tư rồi ! Thật khả ái nga “Nhược Tư, nhi tử ngươi thật khả ái nga! Hắn là do phi tử nào giúp ngươi sinh?” Không biết có thể cho ta cùng hắn chơi với nhau hay không? “Mẫu hậu ta đã chết” Tiểu nam hài thương tâm cúi đầu. Hắn là nhi tử của tiền nhiệm hoàng hậu? Ta nắm tay hắn rồi lôi về phía trước “Ta muốn một mình cùng hắn nói chuyện.” Ta đem hắn đưa đến một chỗ không có người “Ngươi tên là gì? Vì cái gì đẩy ta?” “Lãnh Mộc Vân, bởi vì ta sau khi nghe thấy cả nhóm di nương nói ngươi không phải người tốt, cho nên mới……” Hả…… Bọn họ dám nói xấu sau lưng ta với tiểu hài tử? “Ngươi thấy ta như thế thật chứ ! Bọn họ nói ngươi sẽ tin a? Không ở chung cùng ta làm sao biết được ta có tốt hay không? Còn có, nam hài tử phải có chủ kiến, không thể cái gì cũng đều nghe theo người khác” “Vậy ngươi là người tốt sao?” Hắn nghi hoặc hỏi. “Ta cũng không phải người tốt, tốt hay không ngươi nói mới được ! Chúng ta làm bằng hữu thế nào?” Tiểu hài tử này thật là quá khả ái . “Được” Hắn vui vẻ nở nụ cười. Ta nắm tay rồi đi đến bên Lãnh Nhược Tư, Lãnh Nhược Tư thấy chúng ta không có việc gì cũng rất vui vẻ. Ai cũng không phát hiện từ một nơi bí mật gần đó có ánh mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào ta…… “Hừ ! Ai muốn cùng hắn về nhà chứ? Tiểu Triệt Triệt, ngươi yên tâm hắn nhất định có thể trong vòng vài ngày làm cho ngươi mở miệng nói chuyện” Duẫn Tuyết nhìn chằm chằm Duẫn Dung. “Tuyết Nhi ngươi như thế nào có thể hô danh tự hoàng hậu chứ?” Vạn nhất Hoàng Thượng trách tội xuống dưới thì…… “Không có quan hệ, là ta cho nàng kêu như vậy” Ta cười cười nhìn Duẫn Dung. Bạn đang âNghe thấy không? Dù sao hoà ng cung lá»n nhÆ° váºy, lÆ°u ta Äi ! Nhiá»u cÅ©ng không nhiá»u lắm a! Tiá»u Triá»t Triá»t Äược hay không Äược?â Duẫn Tuyết thá»nh cầu ta. âKhông Äượcâ Lãnh Nhược TÆ° cùng Duẫn Dung trÄm miá»ng má»t lá»i từ chá»i. âDuẫn Dung hảo hảo quản giáo lão bà cùng nữ nhi của ngÆ°Æ¡i cho trẫm, không cho phép các nà ng Äến chiếm tiá»n nghi của Triá»t Nhiâ Lãnh Nhược TÆ° khó chá»u nhìn Duẫn Dung. âAi chiếm tiá»n nghi của Tiá»u Triá»t Triá»t? Ta thấy ngÆ°á»i chiếm của hắn tiá»n nghi là ngÆ°Æ¡i Äi? Äến, Tiá»u Triá»t Triá»t thân hạ.â Duẫn Tuyết láºp tức sá» của ta mặt. Lãnh Nhược TÆ° cùng Duẫn Dung xem mà dấm chua ná»i lá»a âDuẫn Dung Äem lão bà ngÆ°Æ¡i kéo Äi cho trẫm, không thì Äừng trách trẫm không khách khÃâ Lãnh Nhược TÆ° khà Äiên rá»i.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau