Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau
Ngày hôm sau khi chúng ta ăn xong điểm tâm, Lãnh Nhược Tư giúp ta mặc quần áo “Triệt Nhi, chúng ta sắp lên đường .” “Tốt” Chúng ta cùng Mộ Dung Vân, Lăng Vân cáo biệt “Ca ca, ta phải đi rồi” Ta đem những lời muốn nói trước đó viết thật tốt trên tờ giấy lấy ra. “Ân, phải cẩn thận nga ! Nếu không muốn sống ở Lãnh quốc nữa thì nói cho ca ca, ca ca sẽ đi rước ngươi về”. Thật luyến tiếc nga ! “Ngươi mơ cũng đừng mơ. Triệt Nhi, chúng ta đi thôi !” Tên chết tiệt Mộ Dung Vân, lại châm ngòi dụ Triệt Nhi rời hắn mà đi. “Ca ca tái kiến” Thật sự là không muốn đi nữa. Không đợi Mộ Dung Vân đáp lời, Lãnh Nhược Tư liền ôm ta xoay người đi “Nhược Tư, thả ta xuống, ta tự mình đi” Cơ thể của ta nhiều ngày chưa có xuống giường hoạt động. “Không được” Không thể vì vui đùa của Triệt Nhi mà đáp ứng, thân mình của hắn vừa vặn khỏe lên đôi chút, vạn nhất mệt chết rồi thì làm sao chứ? Hắn bận rộn đưa ta lên xe ngựa rồi chúng ta lập tức xuất phát. Lần này chúng ta trực tiếp chạy đi mà không hề du ngoạn. Vài ngày không hề đặt chân xuống lộ nên rút ngắn hơn phân nửa hành trình “Triệt Nhi, thân mình có trụ nổi nữa không? Muốn dừng xe lại nghỉ ngơi hay không?” Triệt Nhi tinh thần không được tốt. Ta lắc đầu “Ta nghĩ nhanh đi đến Lãnh quốc thôi !” “Vương gia, uống chút trà nóng đi !” Tiểu Lan đem trà đưa Lãnh Nhược Tư Hắn uy ta uống. Một lúc sau, Lãnh Nhược Tư cho người dừng xe lại, ôm ta xuống xe, chúng ta ngồi lên chiếc chiếu được trải trên mặt cỏ “Triệt Nhi, đem bát súp uống đi” Ta gật gật đầu ngoan ngoãn để cho hắn uy. Thời tiết hôm nay thật tốt, ánh mặt trời ấm áp mà không đốt người, ta lười biếng nằm ở trong lòng Lãnh Nhược Tư “Triệt Nhi mệt mỏi sao?” Ta mệt rã rời nhu nhu dụi mắt, lấy hắn làm giường mà thư thư phục phục ngủ. Ánh sáng ban ngày như thoi đưa. “Hoàng Thượng, ta nên lên đường đi ! Vùng này buổi tối không có an toàn” Đường Huy Hoàng nhắc nhở. “Ân, đợi lát nữa đã. Triệt Nhi hẳn là mau tỉnh, hắn thật vất vả mới có thể ngủ tốt như vậy, đừng đánh thức hắn.” Chỉ chốc lát ta mở mắt, Ân…… Trời tối “Nhược Tư, ngươi sao không gọi ta tỉnh lại?” Như vậy sẽ cản trở mọi người không tìm được nhà trọ . “Ngươi hiện tại tỉnh cũng không chậm a ! ta đi thôi !” Hắn đem ta bế lên xe. Lúc này rất nhiều cường đạo đến đây “Các huynh đệ, bọn họ khẳng định không phú cũng quý” “Nhược……” Ta sợ hãi nhìn hắn. “Triệt Nhi không có việc gì, hảo hảo ngồi ở trong xe. Tiểu Hương, hảo hảo chiếu cố Triệt Nhi”. Hắn dặn dò Tiểu Hương. Tiểu Hương cùng ta tiến vào trong xe ngựa. Lãnh Nhược Tư ra lệnh cấp dưới cùng bọn họ khai chiến, ta lo lắng ở trong xe chờ đợi “Tiểu Triệt Triệt đừng lo lắng, Hoàng Thượng hắn có võ công cao cường sẽ không gặp chuyện không may” Duẫn Tuyết ôm hài tử an ủi ta. “Ân” Ta lo lắng xốc màn lên để nhìn xem bên ngoài. Song phương đánh thực kịch liệt, nhưng do bọn người Lãnh Nhược Tư võ công cao cường nên chiếm ưu thế, cường đạo dẫn đầu mắt thấy tình thế đối với bọn họ bất lợi nhưng không muốn tay không mà về “Các huynh đệ, mau nhìn trên xe ngựa kia xem” Hai tên cường đạo gần xe ngựa gần nhất liền trèo lên. Duẫn Tuyết cùng bọn họ lôi kéo để chúng ta nhân cơ hội đó mà chạy trốn. Nhưng ta cùng Tiểu Hương lại không thể đào thoát, bị hai người bọn họ bắt được, hai tên cường đạo bắt lấy chúng ta sau vui vẻ nói “Lão đại có hai đại mỹ nhân.” “Dẫn bọn hắn đi” Cường đạo dẫn đầu vui vẻ không thôi. Bọn họ vẻ mặt háo sắc làm cho ta nghĩ tới chuyện trước kia, ta bị dọa nên thân mình liền ngã về phía sau “Vương gia” Tiểu Hương vội vàng đỡ lấy ta. “Chết tiệt, buông Triệt Nhi ra” Lãnh Nhược Tư âm ngoan nói. “Thả hắn, ngươi nói nghe hay nhỉ. Thật vất vả mới lấy được tới tay, có lý nào dễ dàng buông tha như vậy?” Cường đạo dẫn đầu buồn cười nhìn hắn. Thật sự là con mẹ nó đáng chết, sớm biết như thế sẽ không để Triệt Nhi ở lại trên xe, xem bộ dáng hoảng sợ Triệt Nhi hắn rất sợ hãi. Lãnh Nhược Tư đau lòng không thôi nhìn ta, Đường Huy Hoàng vụng trộm đến phía sau bọn họ, thừa dịp bọn họ không phòng bị nhằm vào tên cầm đầu ra tay. Tiểu Hương nhân cơ hội lôi kéo ta chạy, cường đạo nhìn thấy vội vàng tiến lại đây ngăn trở chúng ta, Đường Hạo Nhiên đi lên ngăn cản bọn họ. Bọn họ lại đánh đứng lên, Hạo Nhiên võ công không kém nhưng một lúc đối phó ba người thì thật là cố hết sức. Hai tên trong đó cứ cuốn lấy hắn, một tên khác lấy kiếm nhằm vào hắn mà đâm tới. Ta nghĩ cũng không nghĩ liền chạy về phía hắn mà hắn đẩy ra, một kiếm kia vừa lúc làm bị thương cánh tay ta, máu nhất thời bừng lên. “Triệt Nhi, Vương gia……” Bọn họ dọa kêu to. Lãnh Nhược Tư chạy lại ôm lấy ta, khẩn trương dùng tay đè lại miệng vết thương của ta “Triệt Nhi không có việc gì, không phải sợ.” Bạn đang ÄÆ°á»ng Huy Hoà ng bá»n há» rất nhanh phản kÃch, cÆ°á»ng Äạo dẫn Äầu biết Äại cuá»c Äã mất hô to âÄi mau.â Tiá»u Lan vá»i và ng chạy tá»i, ngá»± y cầm thùng trá» liá»u lại Äây giúp ta bÄng bó ÄÆ¡n giản miá»ng vết thÆ°Æ¡ng lại âHoà ng Thượng, chúng ta nhanh Äến thà nh trấn tiếp theo, Äá» cho thần thay hoà ng háºu xá» lý miá»ng vết thÆ°Æ¡ng.â Lãnh Nhược TÆ° vá»i và ng mang ta Äi và o thà nh trấn kế tiếp, ngá»± y tá» má» giúp ta xá» lý tá»t miá»ng vết thÆ°Æ¡ng rá»i há»i bẩm âHoà ng Thượng, hoà ng háºu miá»ng vết thÆ°Æ¡ng á» cánh tay rất sâu, cÅ©ng may không Äá»ng Äến gân mạch, chú ý không Äược Äá» dÃnh nÆ°á»c, thần Äi trÆ°á»c Äá» chuẩn bá» thuá»câ âÃn, Triá»t Nhi có chá» nà o không thoải mái không?â Lãnh Nhược TÆ° lo lắng nhìn ta. Ta lắc Äầu âÄược rá»i. Hoà ng Thượng, chúng ta cùng nhau Äi mua má»t Ãt quần áo chá»ng lạnh cho Tiá»u Triá»t Triá»t Äi ! Lãnh quá»c rất nhanh sẽ Äến , nÆ¡i nà y giao cho Hạo Nhiên Äi !â Duẫn Tuyết lôi kéo bá»n há» Äi ra ngoà i. âHạo Nhiên, ngÆ°Æ¡i có cái gì muá»n nói vá»i ta nói sao?â Nhìn hắn bá» dáng nhÆ° có lá»i muá»n nói. âNgÆ°Æ¡i vì cái gì muá»n cứuâ¦â¦â Hắn trÆ°á»c kia hiá»u lầm hắn nhÆ° váºy. âBá»i vì ngÆ°Æ¡i là thân nhân bằng hữu của ta a ! NgÆ°Æ¡i là thần tá» tá»i trung thà nh của Nhược TÆ°. Ta nghÄ© ngÆ°Æ¡i á» trong lòng Nhược TÆ° ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là thân nhân bằng hữu của hắn a! Huá»ng chi ngÆ°Æ¡i lại là Äá» Äá» của Huy Hoà ng nữa chứ !â Ta giải thÃch. âThá»±c xin lá»i, trÆ°á»c kia nhÆ° váºyâ¦â¦â âKhông có gì, chuyá»n trÆ°á»c kia không cần Äá» á» trong lòngâ Ta Äánh gãy lá»i nói của hắn. âCám Æ¡n ngÆ°Æ¡iâ Xem ra chân tÆ°á»ng ca ca nói giá»ng nhau, trÆ°á»c kia là hắn quávõ Äoán. Thấy Hạo Nhiên ná» nụ cÆ°á»i, ta cÅ©ng vui vẻ ná» nụ cÆ°á»i, ta biết hắn Äã thừa nháºn ta. Sau Äó chúng ta ngừng lại và i ngà y, chá» cho thÆ°Æ¡ng thế của ta hoà n toà n há»i phục Lãnh Nhược TÆ° má»i cho chúng ta Äi tiếp. Ba ngà y sau, chúng ta ra khá»i Má» Dung quá»c bắt Äầu tiến và o Lãnh quá»c. Má»i tiến Lãnh quá»c ta liá»n lạnh không chá»u ná»i, Lãnh quá»c nhÆ° thế nà o lại lạnh nhÆ° thế a? Lãnh Nhược TÆ° gắt gao ôm lấy ta âTriá»t Nhi, rất lạnh sao?â Ta mãnh liá»t gáºt Äầu, cà ng không ngừng hÆ°á»ng trong lòng hắn mà chui và o hy vá»ng Äạt Äược cà ng nhiá»u ấm áp. Tiá»u HÆ°Æ¡ng lại giúp ta mặc thêm má»t kiá»n quần áo mùa Äông, ta Äã bá» bá»n há» bao thà nh bánh chÆ°ng, nhÆ°ng vẫn rất lạnh âTa tháºt lạnh, tháºt lạnh nga !â Lãnh quá»c hiá»n tại má»i xem nhÆ° mùa thu Triá»t Nhi Äã chá»u không ná»i, váºy Äến mùa Äông thì là m sao bây giá» a? âTriá»t Nhi không có viá»c gì, má»t há»i sẽ không lạnh, Hạo Nhiên sẽ Äem xe ngá»±a chạy mau, không lâu sẽ Äến hoà ng cungâ. Hoà ng cung â Äược xem Äá»a phÆ°Æ¡ng ấm áp nhất của Lãnh quá»c â nhÆ°ng Triá»t Nhi mảnh mai nhÆ° váºy hẳn vẫn là chá»u không ná»i, là m thế nà o má»i tá»t Äây chứ? Ta lạnh Äến không ngừng muá»n từ trên ngÆ°á»i Lãnh Nhược TÆ° Äạt Äược cà ng nhiá»u ấm áp. Chúng ta hoà n toà n không phát hiá»n ra Duẫn Tuyết khác thÆ°á»ng, hoà ng cung Lãnh quá»c ngay tại trÆ°á»c mắt
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau