Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau
“Vân, nghe nói Lãnh Nhược Tư ngất đi rồi. Chúng ta hẳn nên phái ngự y đi xem”. Vì hai quốc hữu hảo hẳn phải làm như vậy . “Phái cái gì mà phái? Hắn chết là tốt nhất, trẫm muốn đuổi hắn đi” Mộ Dung Vân sinh khí không thôi. “Vân ngươi đi đâu chứ?” Lăng Vân khó hiểu hỏi. “Trẫm đi đuổi người” Mộ Dung Vân đi ra ngoài. Bọn họ vừa bước tới ngoài cửa phòng Lãnh Nhược Tư đã nghe thấy Hạo Nhiên bất mãn: “Xem như Mộ Dung Triệt đáng thương hại, nhưng cũng không thể thương tổn Hoàng Thượng a! Là hắn hạ độc hại Hoàng Thượng trước”. “Vương gia không có hạ độc” Tiểu Lan giải thích. “Cái gì không có? Trừ bỏ hắn thì còn ai vào đây?” Hạo Nhiên nhận định cho là ta làm . “Không phải, đến cả Hoàng Thượng cho tới bây giờ không hề hoài nghi Vương gia, tin tưởng Vương gia, Hoàng Thượng sở dĩ đuổi Vương gia đi là vì muốn bảo hộ hắn, nào biết lại thành …… Hoàng Thượng ngay từ đầu chỉ biết là Hàn Băng hạ độc, Hoàng Thượng đuổi Vương gia đi là vì hắn biết Hàn Băng nhất định sẽ tìm nhược điểm của người mà xuống tay, cho nên Hoàng Thượng mới nhẫn tâm xa Vương gia” Hạo Nhiên ngây dại “Hạo Nhiên, ca ca biết ngươi thực phản cảm Vương gia, ngươi cho rằng hắn là người Mộ Dung quốc nên không có khả năng dùng chân tâm đối đãi Hoàng Thượng. Vậy ngươi sao không dùng chân tâm tìm hiểu Vương gia, chờ ngươi hiểu biết rồi, ngươi sẽ biết Vương gia là một nam tử hán, dám làm dám chịu đồng thời lại cùng hài tử giống nhau rất đơn thuần”. Huy Hoàng tự thuật lại trong lòng ý tưởng. “Thật chứ?” Có lẽ hắn thật sự là quá võ đoán, lẻ nào hắn đã sai. “Vân, xem ra Lãnh Nhược Tư là yêu say đắm Triệt. Ngươi giúp bọn hắn đi !” Như vậy hắn mới có thể khôi phục phúc lợi chính mình. “Trẫm mới không làm! Triệt khả ái như vậy, xinh đẹp như vậy, trẫm mới không muốn đem hắn tống xuất đâu !” Hắn là bảo bối đệ đệ như thế nào có thể đem cho người khác chứ? “Vân ngươi không tính đem Triệt lưu lại cả đời chứ?” Trời a! Kia thì hắn làm sao bây giờ? “Trẫm chính là nghĩ như vậy”. Mộ Dung Vân vui vẻ nói. Xong rồi, tính phúc sinh hoạt về sau của hắn chỉ có thể trông cậy vào Lãnh Nhược Tư . Nếu y không làm được không phải hắn liền thảm, trong chốc lát Lãnh nhược tư đã tỉnh “Hoàng Thượng ngài không sao rồi chứ?” “Trẫm không có việc gì, trẫm muốn đến nhìn Triệt Nhi”. Lãnh Nhược Tư vội vàng xuống giường. “Hoàng Thượng, ngài vẫn là đừng đến tốt hơn, không sẽ lại kích động đến Vương gia”. Huy Hoàng khuyên can Lãnh Nhược Tư. “Trẫm chỉ là muốn đi xem, sẽ không đánh thức hắn” Lãnh Nhược Tư lo lắng không thôi. Huy Hoàng mang Lãnh Nhược Tư đi vào phòng của ta, Lãnh Nhược Tư thấy trong lúc ta ngủ mơ không ngừng rơi lệ nên lòng hắn đau không thôi. Triệt Nhi tại sao có thể như vậy? Sắc mặt trắng đến thảm như vậy, thân mình so với trước càng thêm đơn bạc, Lãnh Nhược Tư đau lòng lấy tay muốn sờ sờ ta “Hoàng Thượng không nên, ngài sẽ dọa Vương gia”. Tiểu Hương khuyên can hắn. “Nhưng vẫn không thể để Triệt Nhi mãi như vậy được?” Lúc này Mộ Dung Vân đến, hắn liếc mắt nhìn Lãnh Nhược Tư một cái. Hừ! Nếu không thấy hắn thật tâm yêu Triệt, y sớm đuổi hắn đi, Mộ Dung Vân đến bên giường lấy tay ôm lấy ta rồi vỗ về ta “Triệt không có việc gì, có ca ca ở đây. Không có việc gì, Triệt tỉnh tỉnh”. Do hắn không ngừng lay lay, ta sợ hãi mở to mắt “Triệt, không có việc gì, hết thảy đều có ca ca ở đây rồi” Ta gật gật đầu “Triệt đừng khóc, đến uống thuốc nào”. Mộ Dung Vân uy ta. Ân…… Thuốc này quá đắng nga! Ta oán giận nhìn Mộ Dung Vân “Triệt, ca ca biết thuốc này rất đắng nhưng thuốc đắng dã tật mà !” Ta cầm lấy giấy bút bên giường viết vài chữ “Ta muốn đường, bánh hoa quế” “Hảo, hảo, người đâu mau mang đến. Triệt, ngươi đã lớn như vậy rồi mà tính tình vẫn như trẻ con”. Mộ Dung Vân buồn cười không thôi. Ta tiếp tục viết “Thuốc này rất đắng. Ca ca, ta không uống được không?” Ta cầu xin nhìn hắn. “Không được. Triệt ngoan ngoãn uống dược đi, không thì thân thể làm sao khỏe lên được?” Ta lại tức giận viết câu: “Uống cũng sẽ không tốt !” Những lời này làm tâm Lãnh Nhược Tư đau đớn thật sâu. Mộ Dung Vân thừa dịp ta không chú ý uy ta một ngụm thuốc, bởi vì trước đó không biết hơn nữa thuốc này quá đắng, ta liền “Khụ khụ……” Ta khụ đến nước mắt đều đi ra. “Triệt! người đâu, mau truyền ngự y”. Mộ Dung Vân sợ hãi. “Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư khẩn trương nhìn ta. Ta lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, ta oán hận nhìn hắn. Nếu không phải tại hắn, ta như thế nào lại biến thành như vậy? Không bao lâu ta chịu không nổi liền ngất xỉu, ngự y đến chẩn trị xong “Hoàng Thượng, Vương gia chỉ là nuốt không trôi dẫn tới khụ mới ra như vậy, không có việc gì” Bạn đang Nghe xong má»i ngÆ°á»i má»i an tâm mà Äi ra ngoà i, Äá» cho ta hảo hảo nghá» ngÆ¡i. Chá» khi ta tái tá»nh lại thì thấy Tiá»u HÆ°Æ¡ng cùng Tiá»u Lan canh giữ á» bên cạnh âVÆ°Æ¡ng gia, ngà i tá»nh. Có khó chá»u chá» nà o không?â Tiá»u Lan lo lắng há»i. Ta lắc Äầu, Tiá»u Lan bá» dáng có chuyá»n muá»n nói nhÆ°ng lại thôi. Ta ngá»i xuá»ng cầm lấy giấy bút âTiá»u Lan, ngÆ°Æ¡i có chuyá»n muá»n nói vá»i ta sao?â âÃn. VÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°Æ¡i nghe xong Äừng kÃch Äá»ngâ. Tiá»u Lan dặn bảo ta. Ta gáºt gáºt Äầu âVÆ°Æ¡ng gia, Hoà ng Thượng cho tá»i bây giá» không có hoà i nghi ngà iâ âNgÆ°Æ¡i gạt ngÆ°á»iâ. Váºy hắn vì cái Äuá»i ta Äi a? Nếu hắn không Äuá»i ta Äi, ta cÅ©ng sẽ khôngâ¦â¦ âVÆ°Æ¡ng gia, Tiá»u Lan không lừa ngà iâ Tiá»u Lan Äem sá»± tình Äầu Äuôi nói cho ta biết . Thì ra là nhÆ° váºy, hừ! Vẫn là không thá» tha thứ, ta á» trong mắt hắn là hạng ngÆ°á»i chá» có thá» cùng hÆ°á»ng phú quý nhÆ°ng không thá» cùng chá»u hoạn nạn, ta má»i không tha thứ hắn Äâu! Má»t má»i quá, ta lại tiếp tục ngủ. Sau và i ngà y, ta biết Lãnh Nhược TÆ° luôn luôn á» ngoà i cá»a nhÆ°ng do sợ ta kÃch Äá»ng mà không dám tiến và o. Giữa trÆ°a hôm nay, ta má»t mình ngủ nhÆ° má»i khi, chÄn bá» ta Äá rá»t ra, Lãnh Nhược TÆ° sá»t ruá»t tiến và o giúp ta Äắp lại chÄn, cho dù nhẹ nhÆ° váºy nhÆ°ng vẫn có chấn Äá»n là m bừng tá»nh ngÆ°á»i luôn mê man là ta. Ta má» to mắt nhìn hắn, thân mình rút lui vá» phÃa sau. Hắn á» khoảng cách thân cáºn vá»i ta quá mức là m cho ta không thÃch ứng âThá»±c xin lá»i. Triá»t Nhi Äã Äánh thức ngÆ°Æ¡i, trẫm Äi ra ngoà i trÆ°á»câ Nói xong liá»n Äi ra ngoà i. Ta do dá»± mãi cuá»i cùng vẫn kéo áo hắn lại, viết câu âNgÆ°Æ¡i không có gì nói vá»i ta hay sao?â Lãnh Nhược TÆ° ná»a ngà y không nói gì, ta sinh khà viết câu âNgÆ°Æ¡i ra ngoà i cho taâ Lãnh Nhược TÆ° tháºt sá»± Äi rá»i. Äáng giáºn, Äến cả câu giải thÃch cÅ©ng không có Æ°? Sao không dụ dá» ta a? Hừ! giết chết Lãnh Nhược TÆ°, chặt chết Lãnh Nhược TÆ°, ta chán ghét nhất ngÆ°Æ¡i. Lãnh Nhược TÆ° sau khi rá»i khá»i liá»n Äụng phải Tiá»u Lan âHoà ng Thượng, ngà i là m sao váºy?â NhÆ° thế nà o lại ngÆ¡ ngác nhÆ° váºy? Lãnh Nhược TÆ° Äem sá»± tình nói cho Tiá»u Lan. Tiá»u Lan tức giáºn Äến háºn không thá» Äánh cho hắn má»t cái âHoà ng Thượng, ngà i tháºt sá»± là tên ngu ngá»c! VÆ°Æ¡ng gia nói nhÆ° váºy chÃnh là Äá»ng ý cho ngà i cÆ¡ há»i giải thÃch. Ngà i chá» cần cùng VÆ°Æ¡ng gia giải thÃch rõ rà ng sau Äó dụ ngá»t hắn không phải tá»t rá»i sao?â Là nhÆ° thế nà y a? Lãnh Nhược TÆ° vá»i và ng chạy vá» chá» ta, hắn xông và o, ta sinh khà nhìn hắn viết câu âNgÆ°Æ¡i trá» vá» là m gì chứ?â âTriá»t Nhi, thá»±c xin lá»i. Trẫm vá»n Äá»nh bảo há» ngÆ°Æ¡i không nghÄ© tá»i ngược lại hại ngÆ°Æ¡i, mang Äến cho ngÆ°Æ¡i thá»ng khá» lá»n hÆ¡nâ. Lãnh Nhược TÆ° Äau lòng không thôi. âTrừ bá» giải thÃch ra ngÆ°Æ¡i không có gì khác Äá» nói sao?â Hừ! Sao không dụ ngá»t ta a? Nói và i câu dá»
nghe bá» khó lắm sao? Còn muá»n hắn nói gì nữa a? Hắn không phải Äã giải thÃch rá»i sao? Dù sao xem ra Triá»t Nhi gần 80% Äã muá»n tha thứ hắn. Thấy hắn ná»a ngà y không nói chuyá»n âTa chán ghét nhất ngÆ°Æ¡i, chán ghét ngÆ°Æ¡iâ Ta tức giáºn dùng sức Äánh hắn. Chút khà lá»±c ấy so vá»i hắn mà nói giá»ng nhÆ° con muá»i Äá»t mà thôi âTriá»t Nhi, Äừng nóng giáºn. Không thì thân mình là m sao chá»u ná»iâ. Hắn trấn an ta. âHừ ! NgÆ°Æ¡i ra ngoà i cho ta, ta hiá»n tại không muá»n nhìn thấy ngÆ°Æ¡iâ. Tháºt sá»± là tên Äầu gá» không hiá»u tâm tình là gì mà . Lãnh Nhược TÆ° không rõ ta vì cái gì sinh khÃ. Thấy ta không ÄỠý tá»i hắn, Äà nh phải giúp ta Äắp lại cái chÄn rá»i ly khai. Triá»t Nhi rá»t cuá»c tại sao lại sinh khÃ? NgÆ°á»i khác nói tâm nữ nhân sâu nhÆ° Äáy biá»n, hắn thấy nam nhân cÅ©ng nhÆ° váºy, tháºt sá»± là không rõ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89
Chương sau