Vì phải chờ thân thể ta khôi phục nên Lãnh Nhược Tư vẫn là không dám tiếp tục lên đường trở về Lãnh quốc. Cuối cùng ta thúc giục mãi hắn mới chịu đi. Lãnh Nhược Tư ôm ta ngồi trên xe ngựa lo lắng hỏi: “Triệt nhi chống đỡ nổi sao ? Hay là chờ ngươi hoàn toàn hồi phục chúng ta hãy lên đường nha”
“Ta không sao ! Đừng lo lắng” . Ngươi mà cho ta ở trong phòng nữa, ta sẽ buồn đến sinh bệnh ra đó.
“Phải không ? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm a !” . Hắn nghi hoặc nhìn ta.
“Có sao ? Ta thật sự không có việc gì nữa nên đừng lo lắng ngaz”. Thật sự là vết thương của ta chưa khỏi hẳn, còn có chỗ luôn ẩn ẩn đau nhưng ta thật sự không muốn suốt ngày cứ nằm ở trên giường.
Lãnh Nhược Tư vẫn là thập phần lo lắng nên phân phó Đường Huy Hoàng cho xe ngựa chạy chậm một chút. Đến một thành khác, Lãnh Nhược Tư lập tức tìm ngay một khách điếm, ôm ta đi vào phòng, ta tức giận lấy tay đánh hắn nói: “Ai cho ngươi ôm ta ? Làm cho mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn ta ?” . Đúng là mất mặt hết sức.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận làm đau miệng vết thương”
Đúng là miệng quạ ! Không nhắc thì thôi, nhắc tới thì đau đớn từ đâu lại bay đến “Nếu ta muốn…………… ”
“Không cho” Lời còn chưa nói xong hắn đã lập tức phủ quyết.
“Vì cái gì ?” . Ta chỉ là muốn đi ra ngoài chơi, ai cho ngươi cái quyền cho với không cho a
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nam-hau/1586884/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.