Dưới sân Ninh Vân các, Triệu Uyển Nhi bắt đầu “giúp” Ninh Nhược Đình.
“Nào muội muội, lùi qua bên mày chút.” Nàng ta nhếch môi, dùng khuỷu tay huých vào eo Ninh Nhược Đình.
“Tỷ tỷ, muội có thể tự luyện múa.” Ninh Nhược Đình nghiến răng nói, hận không thể cho nàng ta một đạp.
“ Sao thế được? Muội xem, bước chân cũng chưa đúng.” Nói rồi đạp mạnh vào cổ chân nàng.
“Tỷ!” Ninh Nhược Đình muốn nhịn xuống cũng không được nữa, mắt phượng trừng lớn hướng Triệu Uyển Nhi.
“ Ngươi ấm ức hay sao? Muốn đối đầu với ta, còn không biết lượng sức?”
“Đừng ỷ thế bức người quá đáng!”
“ Ngươi!”
“Thái hậu nương nương giá đáo!”
Đột nhiên Triệu Uyển Nhi ngã ngồi xuống đất, hai tay ôm mặt đầy vẻ uỷ khuất.
Ninh Nhược Đình nhất thời không hiểu nàng ta đang làm gì, chỉ biết mở to hai mắt nhìn.
“Tham kiến thái hậu nương nương!”
“Triệu Uyển Nhi, ngươi sao vậy?
Nàng ta hai mắt đầy lệ, uất ức nói “ Hồi nương nương, tiểu nữ thấy Doãn muội muội động tác sai sót, liền nói muốn giúp, ai ngờ muội ấy không nhậnthành ý của tiểu nữ, còn ra tay đánh tiểu nữ...”
Hoá ra là đang diễn kịch!
Bây giờ nàng có một trăm cái miệng cũng không thanh minh nổi.
Ninh Nhược Đình mím môi quỳ xuống. “ Tiểu nữ suy nghĩ nông cạn, xin thái hậu nương nương thứ tội!”
“Hừ, người đâu, lôi Doãn thị ra ngoài phạt quỳ cho ta, chưa hết ba tuần hương không được phép đứng lên.”
Thị nữ vừa chạm tới Ninh Nhược Đình, liền bị nàng tránh. “ Ta có thể tự đi.”
Triệu Uyển Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-my-hau/172889/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.