Nàng thoải mái trả lời " Thi nghệ của bản cung có hạn, xin chư vị đừng chê cười."
" Nương nương quá khiêm tốn rồi!"
Lôi Thừa Vũ còn đang nghĩ, nàng sẽ khéo léo từ chối, từ trước tới giờ hắn cũng chưa từng thấy qua tài năng thi phú của nàng.
Nhưng hắn tin tưởng, nếu nàng đã nhận lời, nhận định nàng sẽ làm tốt!
Vị sứ thần ánh mắt hướng đến Ninh Nhược Đình.
" Vậy xin lấy đề tài là cảnh xuân! Nương nương, thỉnh!"
Ninh Nhược Đình làm ra vẻ nghĩ ngợi một chút, cổ nhân a, mượn thơ của người một chút!
Có rồi! Di gia biệt hồ thượng đình*!
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, giọng nói nàng ôn nhu như nước, chầm chậm đọc.
" Hảo thị xuân phong hồ thượng đình
Liễu điều đằng mạn hệ ly tình
Hoàng oanh trú cửu hồn tương thức
Dục biệt tần đề tứ ngũ thanh."
" Hay, hay tuyệt! Luận về cảnh hay tình, đều không chê vào đâu được" Ngự sử đại phu Diệp Chính không nhịn được thốt lên.
"Hay cho một câu " Dục biệt tần đề tứ ngũ thanh"!
Từ Tịnh Nhạc thực sự nhận ra, lúc đầu mình đã đánh giá thấp vị quý phi này.
Lôi Thừa Vũ không nói câu nào, ánh mắt khoá chặt lấy nàng, trong mắt là kinh ngạc cùng vui sướng.
Nàng còn đem cho hắn kinh hỉ gì nữa đây?
Sứ thần Thanh Khâm kích động đứng lên.
" Thật một áng thơ trác tuyệt! Nương nương quả nhiên là tài mạo song toàn!"
Vốn viên chánh sứ này là người đặc biệt yêu thích văn học, cho nên đối với nàng chính là tán thưởng.
Thế nhưng sứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-my-hau/1633189/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.