"Ngươi có thích có hài tử không?" - Trầm Duật đột nhiên lên tiếng, ánh nhìn của hắn xa xăm về thứ gì đó dưới hồ.
Bạch Anh như chững người lại. Nàng quay đầu nhìn vào đôi mắt của Trầm Duật, trong lòng trào lên cảm xúc khó hiểu.
"Trẻ con ai mà chả thích chứ." - Bạch Anh đáp qua loa.
"Nhưng nếu là hài tử của ngươi thì sao?" - Trầm Duật trầm giọng hẳn, có lẽ hắn muốn nghe lời thật sự của nàng.
"Người thật thích đùa, hài tử ta mang trong mình làm sao mà không thích chứ? Dù nó có là sự cố thì ta vẫn mong muốn có nó." - Bạch Anh đắm trong suy nghĩ, nàng nói như thể đã chẳng còn tuổi đôi mươi.
Đột nhiên, Trầm Duật tiến sát tới, cúi người trước mặt nàng, mắt nhìn thẳng vào con ngươi đang căng lên của Bạch Anh:
"Vậy nàng có muốn có con với trẫm không?"
"Tứ lang, vẫn là nên chăm lo cho hoàng hậu, người mới là người muốn có con với hoàng đế ngài." - Bạch Anh kiềm chế cỗ cảm xúc bối rối, đẩy Trầm Duật ra. Bản thân ngồi dậy, phủi tay, xoay người rời đi.
Trên khóe môi Trầm Duật thoáng chốc nở nụ cười khó hiểu.
...
Bạch Anh trở về điện, cả người mỏi nhừ, ngồi ở một chỗ, nhìn lên cửa sổ, nơi ánh nắng đang le lói qua từng góc phòng.
Cuộc sống nơi cung cấm này, thật vô vị...
"Tham kiến nương nương." - Giọng nói lạ lẫm. Bạch Anh ngẩn đầu, nhìn thấy một nữ nô tỳ thoạt trông lạ mặt nhưng nét mặt toát lên vẻ nhanh nhạy.
"Ngươi là ai?" - Bạch Anh nhìn nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-mi-phi/26047/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.