"Tỉ tỉ, ta muốn chúng ta cùng chèo thuyền." - đáy mắt Ôn Tích vẫn không chút gợn sóng, ngược lại còn tỏ ra ý cười.
"Ôn Tích, ngươi vì muốn đạp đổ Cự Linh Nguyệt đến ngay cả Hoàng Hậu cũng muốn lợi dụng?" - An Tịnh Âm nắm chặt bàn tay, mặc cho móng dài đâm sâu vào lòng bàn tay. Kiềm chế phẫn nộ, nhìn ả đàn bà gan to tày trời trước mặt.
"Lợi dụng? Tỉ tỉ, có phải tỉ đang làm quá lên không? Chẳng lẽ, tỉ chẳng hề có một chút ghen ghét với Cự Linh Nguyệt? Tỉ không sợ..." - Ôn Tích ghé sát vào mặt của An Tịnh Âm nói tiếp. -"Cái ghế này của tỉ sắp bị hoàng thượng, đặt vào lãnh cung? "
"Ngươi..." - An Tịnh Âm xưa nay rất biết kiềm chế nhưng cho đến giây phút này, nàng ta dường như hoàn toàn không thể không tức giận, chỉ tay vào mặt Ôn Tích, nhìn nàng ta bật cười, gạt phắc tay mình.
"Ta chỉ là một phi tử, cũng chỉ muốn tỉ muội giao hảo, hơn nữa, tỉ nghĩ xem, nếu tỉ không thuận ý ta, chuyện gì...sẽ xảy ra?" - Ôn Tích cười to ba tiếng, đợi xem An Tịnh Âm.
"Đào Hằng Ôn Tích...xem như, bản cung đấu không lại ngươi. Hảo, chúng ta ngồi chung thuyền..." - An Tịnh Âm xoay phắc người rời đi, đáy mắt long lên những tia máu đỏ.
...
"Hoàng thượng giá đáo!" - Tiếng vị thái giám ngoài cổng hô lên.
Trầm Duật bồng Thập Tam A Ca, còn đùa giỡn với nó, vừa đi vừa trê*-u đùa, làm Minh Lãng cười đến mệt lữ. Đến cổng điện, hắn để Minh Lãng chạy vào bên trong.
"Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-mi-phi/26045/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.