Dòng nước lạnh gắt thấm vào từng thớ thịt, khiến những vết thương trở nên buốt rát.
"Tiểu Bạch, lại đây với mẹ nào. Sao lại tắm mưa để cảm lạnh như vậy. Là con gái không được như vậy nữa."
"Lại đây mẹ lau cho."
"Tiểu Bạch!"
Bạch Anh mơ màng. Môi mấp máy, khàn giọng gọi tiếng mẹ. Nàng nhớ mẹ. Người mẹ đã lâu rồi không còn âu yếm nàng như lúc trước nữa. Bỗng dưng cái cảm giác thèm thuồng được mẹ ôm, mẹ chiều như những con kiến bò trên da, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Bơi Bạch Anh từ ngày nhìn mẹ dần rời xa mình, đã nghĩ bản thân cái gì cũng có thể chịu đựng được.
Nàng nằm trên khúc gỗ mục lớn, trân mắt nhìn lên trời.
"Thoát rồi thì phải sống cho thật tốt."
...
"Nương nương, Ôn Tích phi tử, chết rồi." - Một nha hoàn, hớt hải chạy đến điện của An Tịnh Âm báo tin.
Nghe nói, nàng ta sợ bị treo cổ trước đám đông, đã tự tử trong ngục.
Ồ.
"Trà này nguội rồi. Mau thay ấm khác đi."
An Tịnh Âm, nét mặt chẳng lấy đỗi ngạc nhiên. Điệu bộ ung dung, vân vê hoa văn trên chén trà gỗ đã nguội lạnh.
...
"Nguyệt Nhi, nàng tỉnh lại đi. Nguyệt Nhi." - Tiếng gọi ấm áp như sưởi lấy tấm thân lạnh lẽo của nàng. Phá đi sự tĩnh lặng giữa khu rừng u ám đáng sợ.
Là ai? Đang gọi ta...
Nàng không biết nữa.
Đôi mày nàng chau lại. Mi mắt yếu ớt khẽ động. Một chút ánh sáng tưởng chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-mi-phi/2473456/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.