Hình dáng Tiểu Thúy vùng vẫy, những giọt máu tươi nhiễu xuống, nhiếu đến mức lênh láng, bấy nhầy trên sàn nhà lạnh lẽo.
"Hoàng Hậu nương nương, ta cầu xin người, xin người dừng lại. Xin người tha cho Tiểu Thúy. Ta cầu xin người."
Hình ảnh An Tịnh Âm không những không dừng lại, mà còn điên cuồng tới tấp hạ sát.
"Chỉ vì ả đã nhìn thấy điều không nên thấy, nghe điều không nên nghe, cho nên đây chính là kết cục."
Chính là kết cục!
Chính là kết cục!
Chính là kết cục!
Bạch Anh giật mình tỉnh dậy. Trên trán nàng lấm tấm những giọt mồ hôi. Nàng nhìn xung quanh, tưởng chừng như là mộng, nhưng cái cảm giác đau đớn từ bả vai truyền đến khiến nàng nhận ra, bản thân không hề mơ mà là thật. Nó chỉ là tái hiện trong đầu nàng.
"Mỹ nhân, tỉnh rồi sao?" - Giọng điệu bỡn cợt vang đến bên giường nàng.
Một thân đỏ bảo rực cháy, họa tiết những cái đuôi mềm mại nhưng lại lẳng lơ của hồ ly thêu bằng chỉ vàng ở tà áo, Bạch Anh cảm thấy thật chướng mắt.
"Ngươi cứu ta?" - Giọng nàng yếu ớt. Miếng băng trở màu đỏ thẫm, ướt cả bả vai, chắc có lẽ là rách vết thương rồi.
Đầu óc Bạch Anh lại mơ hồ nghĩ đến Tiểu Thúy, ánh mắt nàng trở nên điên dại. Cả thân mình Bạch Anh nặng trịch đổ xuống.
"Có phải ngươi đã cứu luôn Tiểu Thúy đúng không?" - Nàng nắm lấy vạt áo của Bạch Ly, ngước nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng.
"Nàng ta chết rồi." -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-mi-phi/2473447/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.