Cũng bởi vì một câu nói nào đó của Vũ nhi, Úy Trì Nhạc đành phải dẫn nàng đi Việt Thành của Vũ Văn Sách.
Việt Thành rất gần với Nam Việt Quốc, nhưng cũng không thuộc phạm vi trị vì của Nam Việt Quốc, cả trăm năm nay, tộc Vũ Văn đã nuôi dưỡng được một nhóm đại tinh binh chiến tướng, cho nên mới có thể giữ vững cửa thành, không bị tộc khác nuốt mất.
Gương mặt hồng hào của Vũ Văn Sách không ngừng hiện lên nụ cười, một bữa tiệc tối cũng ra tay vô cùng xa hoa.
Tử Lạc Vũ nhìn một bàn đồ ăn có thể so với Mãn Hán toàn tịch, nàng nuốt nước miếng một cái, khôngbiết ăn có ngon như vẻ ngoài không?
Vũ Văn Tĩnh ngồi bên cạnh Vũ Văn Sách, văn tĩnh yên lặng, đôi mắt lay động nhìn gương mặt thần tiên của Úy Trì Nhạc, khi ánh mắt hắn phóng tới, nàng ta lại cuống quýt cúi thấp đầu, trong lòng khôngngừng nhảy nhót.
“Đây là rượu hoa đào năm mươi năm mà lão phu rất quý trọng, hôm nay có thể cùng đối ẩm với Úy Trì Nhạc công tử, lão phu uống trước rồi nói”. Vũ Văn Sách nâng chén rượu lên, uống cạn một ngụm, vẻ mặt tươi cười, có thể cùng thần tượng trong lòng uống rượu, thật sự là thoải mái.
“Thành chủ Vũ Văn khách khí quá”. Úy Trì Nhạc cười mỉm, nâng chén rượu lên, chậm rãi uống một ít.
Tử Lạc Vũ gắp đồ ăn mặn, nàng ăn vui, hai nam nhân bọn họ nói qua nói lại, nàng liền xem như gió thổi qua tai, thổi cái rồi đi luôn.
“Tĩnh nhi thường nghe phụ thân nhắc tới tài nghệ đánh đàn tuyệt diệu của Úy Trì công tử, không biết hôm nay có thể mời công tử gảy một bản không?” Vũ Văn Tĩnh nhìn hắn nói.
Từ lần đầu nhìn thấy Úy Trì công tử, nàng liền không thể dời mắt được, lúc nghe thấy phụ thân gọi hắnlà Úy Trì công tử, máu trong người nàng cũng trở nên khẩn trương, sau đó hò hét lưu động, sinh ở thế gia si khúc, Úy Trì Nhạc trong lòng nàng, cao cao tại thượng như thần linh, đặc biệt là Úy Trì Nhạc còn trẻ lại vô cùng tuấn mỹ, tâm tư thiếu nữ sao có thể không rung động chứ?
“Tĩnh nhi”. Giọng nói uy nghiêm của Vũ Văn Sách vang lên.
VŨ Văn Tĩnh hoạt bát lè lưỡi, cũng không dám nói thêm nửa tiếng, im lặng ngồi một chỗ.
“Tiểu nữ còn nhỏ tuổi, không biết trời cao đất rộng, Úy Trì công tử xin đừng trách”. Trong lòng Vũ Văn Sách đương nhiên rất muốn nghe Úy Trì Nhạc gảy một bnr, nhưng tính nết công tử, ông ta không dám mạo phạm.
“không sao”. Úy Trì Nhạc nói chuyện, cũng giống như con người hắn, thanh đạm như mặt trăng khôngthể với tới, ngươi chỉ có thể ngước nhìn từ xa, bởi vì ở giữa là khoảng cách giữa trời và đất.
“Trì Nhạc này! Đợi lát nữa bé cưng phải nghe ngươi dùng đàn đánh ra tiếng tiêu”. Người nào đó vừa ăn vừa nói chuyện vô lương.
Ngụm rượu Úy Trì Nhạc uống trong miệng suýt nữa phun ra ngoài, may mắn hắn kịp thời nuốt xuống…
Vũ văn Sách và Vũ Văn Tĩnh hóa đó, tiểu thiếu nữ này tới đây để làm khó Úy Trì Nhạc của bọn họ sao? trên đời này làm sao có ai có thể biến tiếng đàn thành tiếng tiêu? Đây quả thật là bịa chuyện nói mò mà.
“Bé cưng, tiếng đàn không thể đàn ra tiếng tiêu được”. Úy Trì Nhạc giải thích rất nhiều lần.
“Sao lại không được? Ngươi đánh đàn còn có thể bắn ra hoa, sao có thể không ra thành tiếng tiêu được?” Tử Lạc Vũ xem thường hắn.
“…”
Vị thái tử nào đó im lặng, hắn bắn ra hoa khi nào?
Mặc dù Vũ Văn Sách rất muốn dạy dỗ tiểu thiếu nữ không biết trời cao đất dày là gì kia vài câu, nhưng nghĩ tới người đó là do công tử mang tới, ông ta cũng không dám lỗ mãng.
“Òa! Tiểu muội muội, Úy Trì công tử thật có thể bắn ra hoa sao?” Vũ Văn Tĩnh hiển nhiên không thể bình tĩnh được, nghĩ rằng lời của đứa nhỏ là thật…
Tử Lạc Vũ nghe thấy có người tiếp lời với nàng, liền cảm thấy thoải mái, bắt đầu bịa chuyện; “ĐÚng vậy đó! Trì Nhạc rất lợi hại, đầu ngón tay hắn để nhẹ lên dây đàn liền bắn ra một đóa hoa đào, nhẹ đụng cái nữa thì là một đóa hoa lê, tiếp tục đụng một cái, lại là một nhành mai vàng, ha ha ha”.
“Woa! thật lợi hại, Úy Trì công tử còn lợi hại hơn cả thần tiên nữa”. Vũ Văn Tĩnh không chút nghi ngờ kêu lên.
VŨ Văn Sách thật sự muốn một tay giết chết nữ nhi mình, sao lại không nhìn ra tiểu thiếu nữ kia đangtrêu ghẹo Úy Trì công tử chứ? Vậy mà nó còn giúp người ta trêu ghẹo công tử.
“Khụ khụ, bé cưng, nếm thử món này đi, mùi vị không tệ”. một tay Úy Trì Nhạc kéo nàng vào trong ngực, tay còn lại gắp thức ăn đút vào miệng nàng.
Để cho nàng nói tiếp nữa, hình tượng của hắn liền hỏng bét rồi, chạm vào dây đàn một cái liền biến ra hoa, vậy không phải là yêu tinh sao?
Tử Lạc Vũ nuốt đồ ăn vào trong bụng, cười nói: “Trì Nhạc, bé cưng muốn nhìn hoa anh đào bay đầy trời, lát nữa ngươi bắn ra cho bé cưng nhìn được không?”
Khóe miệng Úy Trì Nhạc co rút, thật tình không có biện pháp gì với tiểu thiếu nữ nghịch ngợm này.
Người nào đó thấy Úy Trì Nhạc không lên tiếng, miệng nhỏ bĩu một cái, quay đầu liền muốn trượt từ trên người hắn xuống.
“Được, nghe muội”. Thấy nàng tức giận, Úy Trì Nhạc vội vàng đồng ý, cánh tay vòng qua ôm nàng thậtchặt.
Ầm! Vũ Văn Sách té xuống khỏi ghế, vừa rồi ông còn tưởng tiểu thiếu nữ này trêu ghẹo công tử, nào biết! Hóa ra công tử thật sự có thể phóng ra hoa.
Người nào đó cười, hai tay ôm cổ Úy Trì Nhạc nói: “Đàn xong hoa anh đào, bé cưng còn phải nhìn Trì Nhạc đàn bông”.
“…” Úy Trì Nhạc đen mặt…
một bữa rượu tối, Úy Trì Nhạc liên tiếp uống rượu, hắn chuẩn bị uống say luôn, chỉ cần nghĩ tới đàn bông, hắn liền thấy đau đầu, đầu ngón tay hắn gảy nhạc có thể đưa người ta vào trong huyễn cảnh, nhưng đối với mấy bông hoa kia, không phải nói đàn liền đàn được, hơn nữa, cũng chẳng phải đồ gì tốt đẹp.
Tử Lạc Vũ tiếp tục ăn uống, có khi sẽ liếc mắt nhìn Úy Trì Nhạc mấy lần, thấy hắn cứ uống một chén lại một chén, trong lòng Tử Lạc Vũ rất vui vẻ, nói không chừng, đêm nay nàng có thể phá được Hợp hoan.
Ở chung với yêu nghiệt, nàng vẫn còn chưa giở lòng dạ hẹp hòi ra đâu, không để hắn bị người ta lừa bán đàn, còn phải giúp hắn kiếm tiền…
Rượu qua ba lần, Vũ Văn Sách ngã trên bàn, hai tay Vũ Văn Tịch chống cằm, ánh mắt dừng lại trên mặt Công tử, đại khái quên hết mọi thứ rồi?
trên mặt Úy Trì Nhạc vì rượu mà có chút ửng hồng, hai gò má đẹp như hoa đào, một đôi mắt như ánh trăng bị một tầng sương mờ bao phủ, dáng vẻ nửa tỉnh nửa say rất mê người.
Người duy nhất thanh tỉnh là Tử Lạc Vũ, sau khi ăn xong, nàng nhìn một vòng, nhấc mông rời đi…
“Bé cưng”. Ánh mắt say mê của hắn khóa chặt trên gương mặt nhỏ tinh xảo của nàng.
Mùi rượu xông vào mũi, Tử Lạc Vũ nhíu mày, yêu nghiệt uống say rồi?
“Trì Nhạc, bé cưng muốn nghe ngươi đàn”. Tốt nhất là đàn liền mười khúc, nàng liền thấy viên mãn.
“Chút nữa Trì Nhạc sẽ đàn cho bé cưng nghe, bé cưng muốn nghe cái gì, Trì Nhạc đều thỏa mãn muội, có được không?” hắn mỉm cười nói, hai gò má vì rượu mà càng trở nên đẹp hơn.
“Được! Được! Vậ Trì Nhạc liền đàn một lúc mười khúc nhạc cho bé cưng nghe được không?” Lúc này còn không đưa ra yêu cầu thì chờ tới khi nào? Tâm trạng Tử Lạc Vũ rất vui vẻ, rượu này say thật tốt.
Song mắt Úy Trì Nhạc đảo đảo, lại trở lại trên mặt nàng, giọng nói réo rắt có chút động tình: “Được thìđược, nhưng Trì Nhạc có một yêu cầu”.
Tử Lạc Vũ nghe được hai chữ “yêu cầu” liền thấy mắt đau, tai đau.
Úy Trì Nhạc thấy Tử Lạc Vũ ngó đi chỗ khác, hắn liền dùng tay nâng gương mặt nhỏ của nàng lên: “Sao vậy? không nguyện ý?”
yêu nghiệt yêu cầu, không cần nàng nghĩ cũng biết là gì, lần trước hắn muốn nàng “hôn” lên mặt hắn, hắn rất không hài lòng, cho nên, tới giờ còn nhớ mãi.
Tay nhỏ chủ động vòng qua eo hắn, Tử Lạc Vũ chôn mặt trước ngực hắn, tiếng khóc nức nở nói: “Trì Nhạc, bé cưng thích ngươi, nhưng mà, phần thích này có thể không có hai chữ yêu cầu không? Bé cưng biết ngươi muốn gì, nhưng, bé cưng còn quá nhỏ, có thể cho bé cưng thời gian dài một chút không?”
Thân thể Úy Trì Nhạc cứng đờ, đôi mắt say mê có chút thanh tỉnh, đúng vậy, bé cưng còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện giữa nam và nữ cũng không thích hợp với nàng, hắn sao có thể “yêu cầu” nàng làm như vậy?
“không khóc, Trì Nhạc sẽ không yêu cầu bé cưng làm gì cả. Chỉ cần bé cưng ở bên cạnh Trì Nhạc là đủ rồi”. Giọng nói ôn nhuận như nước của hắn kề bên tai nàng.
“nói chuyện không được chơi xấu”. Gương mặt nhỏ ngẩng lên, nào có dáng vẻ đang khóc chứ? rõ ràng là bộ dáng đắc ý.
“Bé cưng xấu xa, dám lừa gạt Trì Nhạc”. Đôi mắt đen nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn biết mình rơi vào bẫy của nàng, hai tay nhéo gò má phúng phính của nàng, nhẹ nhàng kéo tay nàng.
“TDM! Dám nhéo muội!” Tử Lạc Vũ đương nhiên không phải người chịu thiệt, tay nhỏ không chút lưu tình nhéo lên gương mặt xinh đẹp của hắn, dùng sức kéo.
Vũ Văn Tĩnh bị nam thần làm mê mệt tới thất điên bát đảo, mặt mũi tràn ngập vẻ say mê, chợt thấy móng vuốt nhỏ bóp bóp mặt nam thần tới không còn nhìn ra hình dáng, trái tim nàng ta kịch liệt nhảy dựng, đây không phải kích động, mà là tức giận.
Tử Lạc Vũ nghiêng đầu, liếc nhìn nữ tử hoa si nào đó đang kêu đau, nàng còn chưa kịp khinh bỉ nàng ta một chút, liền bị Úy Trì Nhạc quay người lại, ôm lấy, lời nói đầy vẻ say.
“không cho bé cưng nhìn người khác, chỉ được nhìn Trì Nhạc”.
“…”
Thừa dịp Úy Trì Nhạc chỉ còn tỉnh táo năm phần, Tử Lạc Vũ kéo hắn đi vào phòng, đem hắn ngồi xuống cạnh Tiêu Diệp Cầm, còn nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Úy Trì Nhạc cười khẽ một tiếng với nàng, ngón tay để trên dây đàn chậm rãi gảy, một tiếng đàn như những làn điệu, giống như lời thì thầm của tình nhân, triền miên, người ngoài nghe vào lại cảm thấy kỳ quái.
“Trì Nhạc, bé cưng muốn nhìn hoa anh đào đầy trời, trời đầy hoa cũng được”. Nàng không muốn nhìn thấy hắn ở trong huyễn cảnh khoe khoang phong tao đâu…
“Được” Giọng nói của hắn hạ xuống, giai điệu của biến chuyển nhanh chóng, cảnh đẹp nhất thế gian dần hiện ra, xuất hiện trước mắt Tử Lạc Vũ.
Nàng nhắm mắt lại, mặc niệm Thanh tâm chú, có tiếng đàn của hắn hỗ trợ, nàng niệm chú đặc biệt thuận lợi.
một chuỗi ký tự nối lại với nhau thành những hàng chữ dài bất tận, trong tâm nàng cũng trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Tiếng đàn đàn tới khúc nhạc thứ tám, theo đó, thanh tâm chú trong đầu Tử Lạc Vũ cũng dần chậm lại, cuối cùng, ở thời khắc sắp thành công, nàng lại không niệm được nửa chữ.
Tử Lạc Vũ chậm rãi mở mắt, trước mắt nhìn là Úy Trì Nhạc đang ngủ say bất tỉnh.
Tử Lạc Vũ nhảy xuống ghế, nàng đi tới, tay nhỏ sờ lên dung nhan hoàn mỹ lúc ngủ của hắn, nàng thậtrất muốn, tát cho hắn một bạt tai thật mạnh, ngươi muốn say cũng đừng nên lúc này chứ! Kém mộtchút nữa, có biết không? Ngươi…
Ngày thứ hai tỉnh lại.
Tử Lạc Vũ liếc mắt nhìn Tiêu Diệp Cầm ở một bên, ghế dựa không có ai, không biết Úy Trì Nhạc đã điđâu.
Nàng mở cửa phòng, đi xung quanh một lát, ngẫu nhiên gặp vài nha hoàn, các nàng lạnh mặt đi qua bên người nàng, giống như nàng là kẻ đáng ghét, Tử Lạc Vũ có chút buồn bực, nàng không có làm chuyện gì xấu nha? Sao lại bị người ta không chào đón chứ?
“Dã nha đầu này, Úy Trì Nhạc công tử là của tiểu thư chúng ta, khuyên ngươi nên chết tâm đi!” mộtgiọng nói giòn tan hung dữ nói với Tử Lạc Vũ.
Lần này Tử Lạc Vũ càng buồn bực hơn, lời này từ đâu mà có chứ? Nàng và Úy Trì Nhạc mới tới đây có một buổi tối, Trì Nhạc sao lại biến thành của Vũ Văn TỈnh rồi? Còn nữa, sao nàng lại biến thành dã nha đầu?
“Ngươi có nghe không? Dã nha đầu, không cho phép tiếp tục theo Úy Trì Nhạc, ngươi tranh thủ thời gian dọn dẹp rồi cút đi! Miễn cho đại hôn của Úy Trì công tử tiểu thư thấy ngươi lại náo loạn”. Thấy Tử Lạc Vũ không nói lời nào, khí thế của nha hoàn đó lại tăng thêm mấy phần.
Đại hôn? Tử Lạc Vũ thấy trong đầu đầy bột nhão, rốt cuộc là có chuyện gì? Chỉ mới có một buổi tối, Úy Trì Nhạc vẫn luôn một mực với nàng bỗng nhiên kết hôn?
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, hợp hoan lại muốn phát tác, bởi vì hai chữ “Đại hôn”, nàng đau lòng, vô cùng đau lòng.
“Trì Nhạc ở đâu?” Nàng nắm lấy tay một nha hoàn, gấp gáp hỏi.
“Đương nhiên là đang cùng với thành chủ bàn chuyện thành hôn với tiểu thư”. Nha hoàn kia thấy vẻ mặt Tử Lạc Vũ đau khổ, đắc ý nói hết.
Bàn chuyện hôn sự? Nhanh như vậy? trong mắt Tử Lạc Vũ có một giọt nước mắt rơi xuống.
yêu nghiệt, ngươi quả nhiên vô cùng yêu nghiệt, ngươi có chủ ý gì? Muốn lấy được Việt Thành? Hay là bức nàng đi tìm hắn? Sau đó thì sao? một nhát trúng hai.
Nàng nhắm hai mắt lại, cưỡng chế mùi máu tươi đang trào lên, một tay đẩy nha hoàn kia ra.
Đúng lúc này, Úy Trì Nhạc đi tới, bên cạnh hắn còn có một nữ tử áo tím.
“Trì Nhạc”. Cho dù Tử Lạc Vũ cố gắng áp chế thế nào, cũng không ngăn được chút bi thương trong giọng nói của mình.
Úy Trì Nhạc không nói gì, giống như chấp nhận những gì nha hoàn nói, chậm rãi đi tới, muốn ôm nàng vào ngực.
Tử Lạc Vũ nắm lấy tay hắn, hỏi: “Trì Nhạc, có phải ngươi muốn thành hôn không?”
Đôi mắt đen của Úy Trì Nhạc có chút đau thương, hắn chậm rãi lắc đầu, nói: “Phụ hoàng đã chiêu cáo thiên hạ, lệnh cho ta mùng tám tháng này liền thành hôn”.
Mùng tám, mùng tám, không phải là ngày mà Hoàng thượng Tây Sở Quốc định ra để bọn họ thành thân sao?
yêu nghiệt, bày cục rất chặt chẽ, một chút thời gian cũng không cho nàng? Hay là, hắn đã biết được ý định của nàng?
“Trì Nhạc, bé cưng muốn ở cùng ngươi…” Tử Lạc Vũ kinh ngạc nghe những lời từ trong miệng mình nóira, may mắn, sau đó nàng kịp thời dừng lại.
Đôi mắt Úy Trì Nhạc sáng lên, hỏi: “Bé cưng muốn cùng ta thế nào?”
Ngón tay Tử Lạc Vũ bấu vào tay mình, cảm giác nhói đau khiến thần trí nàng khôi phục lại mấy phần.
“Hu hu.. Bé cưng không muốn Trì Nhạc thành hôn, không muốn, bé cưng đau lòng, trái tim thật đau”. Chỉ cần cho nàng thêm mấy ngày nữa, nàng nhất định có thể phá được Hợp hoan, tuyệt đối không nên khiến nàng càng bị độc dược này làm nặng thêm.
Ánh mắt hắn ảm đạm xuống, hất tay nhỏ của nàng ra, lạnh lùng xoay người, đưa lưng về phía nàng, nói: “Trì Nhạc không thể nào luôn ở một chỗ chỗ chờ bé cưng, nếu muội không có chuyện gì khác để nói với Trì Nhạc, vậy Trì Nhạc đi trước”.
Bóng lưng của hắn cách nàng càng lúc càng xa, nữ tử áo tím cùng hắn lại càng lúc càng gần.
Những lời chế giễu và ánh mắt châm chọc của nha hoàn đều phóng lên người Tử Lạc Vũ, có một người thậm chí còn muốn đẩy Tử Lạc Vũ ngã, nhưng lúc nha hoàn kia còn chưa kịp đẩy nàng, bỗng nhiên cả người nàng ta ngã xuống, khiến mấy nha hoàn khác sợ một chút, cả người nàng ta run rẩy, miệng đổ máu, chết rất thảm.
Mấy nha hoàn kia kinh hãi che miệng, cũng không ai dám tiếp tục chế giễu Tử Lạc Vũ, vừa bò vừa chạy.
Tử Lạc Vũ ngơ ngác nhìn bóng dáng Úy Trì Nhạc dần biến mất, căn bản không phát hiện một nha hoàn đã chết sau lưng nàng, trong lòng nàng vô cùng đau đớn, nàng rất muốn chạy tới ôm lấy Úy Trì Nhạc, nói cho hắn biết, nàng muốn gả cho hắn, nhưng, chỉ cần nghĩ tới mỹ nam Vương gia, chân của nàng lại không thể đi được nửa bước.
Mỹ nam Vương gia đối với nàng tốt như vậy, sao nàng có thể tự định chung thân? Mà người kia lại là người luôn tâm tâm niệm niệm muốn giết phụ thân – Thái tử địch quốc.
Nàng kéo cả người về phòng, đau lòng co lại một đoàn trên giường, trong đầu đọc một lần lại một lần Thanh tâm chú, càng niện, tinh thần lại càng mệt mỏi, đau đớn trong lòng không có giảm đi mà chỉ ngày càng tăng hơn.
Ọe! một ngụm máu phun lên giường, nàng ngất đi.
không lâu sau, Úy Trì Nhạc đi vào phòng liền nhìn thấy Tử Lạc Vũ ngất đi, trên giường toàn máu, mặt hắn vì sợ hãi mà trắng bệch vài lần.
“Bé cưng, bé cưng”. hắn gấp gáp gọi.
Úy Trì Nhạc lấy từ trong lòng ra một viên thuốc, đút vào miệng nàng, vô cùng đau lòng ôm Tử Lạc Vũ vào lòng, tự lẩm bẩm: “Bé cưng, muội nói xem ta làm thế nào mới tốt? Muội luôn luôn quật cường như vậy, quật cường muốn rời khỏi Trì Nhạc”.
Tử Lạc Vũ ngủ một giấc rất say, lúc nàng tỉnh lại, ánh trăng đã ngập không gian.
Trong phòng chỉ có một mình nàng, Úy Trì Nhạc chắc là đang ở cùng với Vũ Văn TĨNh rồi?
Nàng đi tới bên Tiêu Diệp Cầm, tay nhỏ để lên đàn, thử nghiệm cảm giác kích thích khi gảy đàn, chậm rãi gảy lên một bản nhạc đã từng nghe qua.
Hôm đó, ở Thánh Thủy Cung, hắn ôm nàng đàn qua một khúc này, nhắm mắt lai, Tử Lạc Vũ chậm rãi gảy lên.
Mà lúc này.
Úy Trì Nhạc ngồi trong lương đình, tay kẹp một quân cờ, chẳng bau lâu liền hạ quân xuống, mỗi con cờ đều bày ra một bố cục tinh vi.
Vũ Văn TĨNh ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn ngưỡng mộ, nàng thật vui vẻ. Hôm nay phụ thân nói, sau này náng sẽ ả cho Úy Trì công tử, làm phi tử của hắn, trái tim nàng đều muốn nhảy ra ngoài, nam tử này chính là giấc mộng của nàng! không ngờ, nàng lại có thể chạm vào giấc mộng xa vời này.
Sáu nửa ngày, Úy Trì Nhạc không hạ cờ nữa, nhàn nhạt nhìn Vũ Văn Tĩnh một chút, nói: “Vũ Văn cônương có biết tại sao bản cung lại đồng ý với lệnh tôn không?”
Vũ Văn Tĩnh đang nâng tay chống cằm, tay trượt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới nam thần trong lòng đang nói chuyện với nàng, cúi đầu e lệ, cắn cắn môi nói: “Tĩnh nhi không biết”.
Úy Trì Nhạc đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, thân phận tôn quý lộ rõ nét: “Lệnh tôn tặng Việt Thành cho bổn vương, đổi lấy thân phận Phi tử của ngươi”.
Vũ Văn TĨnh kinh ngạc, nửa ngày cũng không nói được lời nào, phụ thân vì nàng có thể làm tới chuyện này?
Nhưng mà, lời này của Úy Trì Nhạc, là có ý gì?
“Úy Trì công tử, ta…”
“Bé cưng là tình cảm chân thành cả đời ta, bản cung tuyệt không cho phép có người vì tranh giành tình nhân mà tổn thương đến nàng ấy cho dù chỉ một chút”. Nếu ai dám tổn thương bé cưng, vậy cũng đừng trách hắn ra tay vô tình.
Tâm Vũ Văn Tĩnh lạnh rét, hắn đang cảnh cáo nàng, không cho phép tổn thương tới tình cảm chân thành của hắn sao? hắn cưới nàng, chẳng qua cũng chỉ là một giao dịch mà thôi?
“Tĩnh nhi không dám”. Mặt nàng tái nhợt, tâm đau rút, nước mắt lăn xuống, vừa nói, trong lòng khôngngừng xuất hiện những dòng chữ: trong lòng công tử không có nàng.
“Tốt nhất là không dám, trong lòng bản cung, ngoại trừ bé cưng ra, cũng không có chỗ cho nữ tử nào khác, cho nên, Vũ Văn cô nương, cuộc hôn nhân này, ngươi cần thận trọng”. Giọng Úy Trì Nhạc như một lưỡi dao, trực tiếp đâm vào tim Vũ Văn TĨnh, đoạt mất tất cả tưởng niệm của nàng với hắn.
Nếu bây giờ không phải hắn cần tinh binh của Việt Thành, hắn cũng không sẽ không đồng ý với yêu cầu của Vũ Văn Sách.
*** *** ***
Tử Lạc Vũ không biết gảy đàn bao lâu, không biết đã gảy mấy khúc, lúc nàng mở mắt lại lần nữa, trong mắt là sự trong vắt như nước suối giữa khe núi, nàng thật muốn cười to vài tiếng, hóa ra muốn phá Hợp hoan phải phối hợp với tiếng đàn, nếu không phải hắn ta từng nắm tay dạy nàng, lúc này sợ nàng cũng khó có thể kết hợp tiếng đàn với Thanh tâm chú để phá Hợp hoan!
Tâm tình Tử Lạc Vũ lúc này vô cùng sảng khoái, nàng giấu ngân phiếu trong tay, chuẩn bị thừa dịp ban đêm chuồn đi.
Mẹ nó, ngươi yêu ai, cưới ai, không có bất kỳ quan hệ nào với bổn cô nương, tỷ đây cũng không nhàn rỗi tới đau trứng, quản nhiều như vậy làm gì?
Tử Lạc Vũ vừa đạp cửa ra, Úy Trì Nhạc liền xuất hiện, chặn đường đi của nàng.
Người nào đó bày ra cảm xúc bi thương, mấy giọt nước mắt mèo rơi xuống, nàng quay người lại, lựa chọn trầm mặc.
“Gả cho Trì Nhạc được không?” Sau khi suy nghĩ kỹ, hắn vẫn không cách nào bức nàng tới tuyệt cảnh, cho nên, hắn lựa chọn mở miệng trước.
“Ừm”. Tử Lạc Vũ gật đầu, đương nhiên, trong mắt Trì Nhạc và người khác, cái gật đầu này xem như là đồng ý, còn trong mắt nàng, là gì chứ? Cũng chỉ tự nàng biết mà thôi
Nàng đã phá Hợp hoan, bây giờ lại cùng hắn triền miên, không bằng cứ để hắn hiểu lầm như vậy, cũng thuận tiện cho nàng rời đi sớm một chút.
Trò mèo vờn chuột này, nàng chơi mệt rồi.
Trong lòng Úy Trì Nhạc mừng như điên, thân thể vì hưng phấn mà có chút run rẩy, nàng thật sự đồng ý rồi.
Môi hắn thân mật hôn lên mắt nàng mấy lần, tay ôm ngang bế nàng lên, thân thể phi lên, ôm nàng bay lên nóc nàng.
“Úy Trì Nhạc hướng trời mà thề rằng, cả đời này sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương bé cưng”. Hai ngón tay hắn dựng thẳng lên, nói với trăng tròn trên trời.
Tử Lạc Vũ cười cười nói: “Cả đời này Trì Nhạc chỉ lấy mình bé cưng thôi sao?”
Ngón tay Úy Trì Nhạc cong lại, trầm tư một lát, hắn nói: “Cho dù Trì Nhạc có phi tử, cũng sẽ chỉ yêuthương mình bé cưng”.
Ý cười trên môi Tử Lạc Vũ càng sâu, quả nhiên nha! Quan trọng nhất trong lòng hắn vẫn là giang sơn, tình cảm của hắn với nàng, từ đầu tới cuối đều không cách nào sánh với giang sơn, lúc đầu không muốn bóc trần hắn, nhưng trong thời gian này, hắn không ngừng buộc nàng phải gả cho hắn, không ngừng không nghĩ tới hắn là không được.
“Trì Nhạc, bé cưng ghen tị, cho nên, không chịu được phu quân mình có nữ tử khác”. Dù sao nàng cũng là xuyên tới đây, cũng không phải thật sự người cổ đai, muốn nàng cùng với nữ tử khác hưởng chung chồng sao? Đó là chuyện không thể, phu quân tương lai của nàng, chỉ có thể có một thê tử là nàng.
Úy Trì Nhạc trầm mặc, hàng mi nhíu lại, từ xưa tới nay Quân vương luôn có vô số phi tần, tương lai hắnlên nối ngôi, Phụ hoàn nhất định sẽ giúp hắn an bài để nữ nhi của đại thần làm phi tử, giúp hắn củng cố đế vị, hắn có thể không chạm vào bọn họ, chỉ có mình nàng, chỉ sủng một mình nàng, như vậy còn không thể sao?
“Bé cưng, thân là đế vương, có rất nhiều chuyện không thể tùy tâm sở dục, Trì Nhạc đồng ý với muội, đời này chỉ độc sủng mình muội, có được không?”
Tử Lạc Vũ nhìn ánh trăng trên trời, tương lai của nàng, vẫn còn là ẩn số, nói không chừng ngày nào đó, không chừng ngày nào đó ông trời lại khiến nàng xuyên lại qua bên cạnh cha già của nàng.
Tử Lạc Vũ tựa trên vai Úy Trì Nhạc, không nói gì, lẳng lặng thưởng trăng, nhìn hành tinh nhỏ bên cạnh mặt trăng, trong lòng suy nghĩ, trong vũ trụ có một hành tinh nào gọi là Địa Cầu không?
Vẻ mặt Úy Trì Nhạc trở nên lạnh lùng, vòng tay ôm chặt lấy nàng, trong lòng có chút hoảng hốt, hắnbỗng nhiên có ảo giác sẽ mất đi nàng, không phải nàng vừa đồng ý gả cho hắn sao? Vì sao hắn còn có cảm giác mất mác buồn lo vô cớ?
không biết qua bao lâu, Úy Trì Nhạc ôm Tử Lạc Vũ đã ngủ say đi vào phòng, đặt nàng để lên giường, hắn lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng một lát, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Tử Lạc Vũ vốn dĩ đang ngủ say liền dựng người dậy, nàng không đi cửa chính, mà nhảy từ cửa sổ ra ngoài, nhân dịp đêm tối mà chạy trốn thật nhanh…
Rời đi một đoạn rồi, nàng cười to vài tiếng, sau đó bỗng nhiên thét lên: “Mẹ nó! Chùa Phật Linh đihướng nào chứ?”
Nàng vừa la xong, trên không trung liền có một tờ giấy rơi xuống, vừa vặn rơi trên tay nàng.
Tử Lạc Vũ mở ra xem, trên đó viết: đi thẳng về phía nam liền tới chùa Phật Linh.
Tử Lạc Vũ nhìn quanh một vòng, không có ai cả! Tờ giấy này từ đâu rơi xuống? Hay là có người vẫn luôn theo dõi nàng?
không phải là Úy Trì Nhạc sao? không thể nào, nếu Úy Trì Nhạc biết nàng chạy trốn, nhất định sẽ bắt nàng về, chứ không phải chỉ đường cho nàng đi chùa Phật Linh.
“Thần bí đại hiệp, có thể đưa ta đi một đoạn không? Ta không phân được đông tây nam bắc!” Người nào đó rống lên với trời.
Người áo đen trốn trên ngọn cây có chút ngượng, chủ tử dặn hắn phải bảo vệ tiểu chủ tử thật tốt, nhưng không dặn hắn đưa tiểu chủ tử đi chùa Phật Linh, nhưng tiểu chủ tử nói như vậy, nếu hắn khônggiúp lại có vẻ không tốt…
“Thần bí đại hiệp, rốt cuộc người có đưa hay không hả? Người không giúp, ta còn tìm người khác tới giúp”. Nàng không thể dùng chân nhỏ này đi tới chùa Phật Linh được! thật mệt mỏi đó!
Người áo đen nghe tiểu chủ tử nói như vậy, nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống, bảo hộ tiểu chủ tử là nhiệm vụ của hắn, nếu để người khác giúp, còn không bằng tự hắn làm.
Tử Lạc Vũ nhìn người áo đen từ trên nhảy xuống, cười cười hiền hòa với hắn, nói: “Đại thúc, là ai phái ngươi tới?”
Người áo đen tức xám mặt, hắn mới hai mươi tuổi, giống đại thúc ba mấy ở chỗ nào hả?
“Thuộc hạ do chủ tử phái tới”. hắn cung kính nói.
“Chủ tử của ngươi là ai?” Tử Lạc Vũ nhìn lớp vải đen của hắn, hỏi.
Người áo đen mím môi không đá, làm ám vệ, hắn không thể làm lộ thân phận của chủ tử với bất kỳ ai, cho dù là tiểu chủ tử, hắn cũng không thể nói, là do vương gia phái hắn tới.
Tử Lạc Vũ thấy hắn buồn bực không lên tiếng, cũng biết không thể hỏi được chân tướng gì từ miệng hắn.
Nhưng mà, cái chân tướng này, nàng đoán cũng biết, chẳng qua nàng chỉ muốn xác nhận một chút thôi.
Ngày kế.
Lúc Úy Trì Nhạc đi vào phòng Tử Lạc Vũ, trái tim hắn lạnh lẽo như vực sâu.
Bé cưng đi rồi? bé cưng đi rồi? Nàng quá Hợp hoan nhanh như vậy sao? Cho nên vứt bỏ hắn rồi?
Có phải vì hôm qua hắn không đồng ý chỉ lấy mình nàng? Cho nên nàng tức giận? Nhất định là như vậy, nàng chỉ là giận dỗi một chút với Trì Nhạc mà thôi.
“Bé cưng, muội muốn Trì Nhạc chỉ lấy mình muội, Trì Nhạc đồng ý với muội được không? Nhưng mà, tại sao lại muốn rời khỏi ta? Muội muốn Trì Nhạc đuổi theo, dỗ muội sao? Muội thắng rồi, Trì Nhạc bây giờ liền đi”.
Úy Trì Nhạc có chút hoảng hốt ra khỏi phòng, trên gương mặt tuấn mỹ đều vẻ ưu sầu.
“Úy Trì công tử, sao vậy?” Vũ Văn Tĩnh vừa lúc gặp được Úy Trì Nhạc, thấy trên mặt hắn buồn rầu, liền bước lên quan tâm hỏi han.
Lúc này Úy Trì Nhạc đâu còn thời gian để ý người khác, đâu còn thời gian giải thích bản thân thế nào?
“Biến đi!’ hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy Vũ Văn Tĩnh đang cản đường hắn té, còn bản thân thì đi nhanh vè trước, cũng không thèm quan tâm một chút nữ tử bị mình xô ngã.
Tính tình hắn, lạnh, tâm hắn, cũng lạnh, hắn không ôn nhuận hòa thuận như vẻ bề ngoài, cũng khôngphải là người khiêm nhường hữu lễ.
Bề ngoài của hắn, cũng chỉ là che giấu cho sự trống rỗng bên trong, mà sự trống rỗng này, gặp người hắn thích, sẽ bị xé nát, hắn vội vàng xao động,hắn bối rối, hắn lãnh huyết, đều được bộc lộ ra ngoài.
Vũ Văn Tĩnh nhìn vết thương bị đá rách tới phát đau, lẩm bẩm khóc: “Úy Trì công tử, Tĩnh nhi đã làm sai điều gì? Sao lại đối với Tĩnh nhi như vậy?”
Lúc nàng ta ngẩng đầu lên nhìn, đã không thấy Úy Trì Nhạc đâu cả?
Nàng ta vội vã đứng dậy, khóc la: “Úy Trì công tử, Úy Trì công tử, ngài đi đâu? Tĩnh Nhi đã gả cho người, ngài không thể hối hôn. Hu hu…”
Úy Trì Nhạc càng đi càng nhanh, tay che ngực, khí huyết bỗng nhiên dâng lên.
hắn phun máu trong miệng ra, lau đi vết máu bên môi, thống khổ nói: “HỢp hoan thật sự bá đạo, ngay cả bản cung cũng không chịu nổi nỗi đau xé rách tim gan này”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]