Cơ Dục Hiên đứng dậy, tiến tới bên kia sổ, hắn bật người một cái liền an vị trên trên mái nhà.
Nhìn lên bầu trời, trong lòng hắn chảy qua một dòng nước.
Không rõ là vì cô đơn hay vì buồn bã mà ánh mắt hắn chùng xuống.
Hôm nay đã là ngày rằm rồi, thế nhưng trăng ở thượng kinh không có tròn và to như ở trên núi Ngự Phong.
Ở đó, hắn chỉ cần ngồi lên đỉnh núi thì dường như có thể với tay bắt được trăng, bắt được sao.
Ở đó, hắn cũng chỉ cần gào lên một tiếng, anh em chó sói sẽ đến đông đủ, ngồi bên cạnh hắn thưởng thức cảnh đẹp.
Còn ở đây, hắn đưa mắt nhìn toàn bộ hoàng cung.
Còn ở đây, thật cô đơn, thật lạnh lẽo.
Cái hắn nghĩ không phải là cảnh vật mà là lòng người.
Nếu thân sinh của hắn không phải là hoàng đế thì tốt biết mấy.
Nếu trong người hắn không chảy dòng máu đế vương thì tốt biết mấy.
Nếu hắn thực sự là đứa trẻ mồ côi thì tốt biết mấy.
Đằng này, hắn có cha, có mẹ nhưng so với mồ côi còn tàn nhẫn hơn.
Cơ Dục Hiên nâng tay đưa lên mặt.
Con người nói đây là nước mắt.
Hóa ra nước mắt nhìn bề ngoài thật xinh đẹp óng ánh.
Nhưng khi chạm vào mới biết là lạnh lẽo, là mặn chát như vậy.
Sáng hôm qua, hắn tình cờ thấy được hiền phi cùng với Thập Thất hoàng tử ở vườn hoa.
Nhìn họ, hắn lại ao ước có mẹ đến thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490273/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.