Ngày hôm sau, dưới sự thúc dục của quan lại, đại lý tự nhanh chóng sử lý vụ án Vi thái phó.
Manh mối ngày một hiện ra, tất cả mũi nhọ đều hướng về phía cửu hoàng tử.
Mặc dù không nỡ nhưng Cơ Văn hoàng đế buộc lòng vì sự chính trực uy nghiêm của mình, giải hắn đến đại lý tự.
Cửu hoàng tử biết mình đã rơi vào bẫy.
Nhưng chỉ có thể trơ mắt không phản kháng.
Là hắn xem nhẹ trí thông minh của con sói hoang kia.
Là hắn không đề cao cảnh giác, ngu ngốc cho người ta dắt mũi.
Ngồi trong đại lao, Cơ Vĩ Thành hối hận nhìn ra bên ngoài.
Cơ đồ, sự nghiệp mà hắn gây dựng lại bị chính lòng tham của hắn phá hủy.
“Cửu đệ, ngồi trong này hình như rất thoải mái.”
Cơ Vĩ Thành ngước mắt.
Người đến rồi! Hắn biết thể nào Cơ Dục Hiên cũng đến.
“Đúng vậy.
So với sống trong tính toán thì ở trong này thoải mái vô cùng.” Cơ Vĩ Thành thông qua lỗ hỏng nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Bầu trời vẫn trong xanh như vậy.
Nhưng hắn e rằng không có cơ hội nhìn thấy nữa.
“Cơ Dục Hiên, cái chết của Đông Cung thái tử có phải liên quan đến ngươi không?”
Cơ Dục Hiên im lặng một hồi lâu.
Không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì mà ánh mắt đột nhiên sắc bén như lưỡi dao.
Hắn mỉm môi rồi bỗng dưng nở một nụ cười rợn người, nói: “Cửu đệ, đệ đánh giá cao ta quá rồi! Cơ Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490269/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.