Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Song song, Cơ Dục Hiên cũng đưa mắt đánh giá nàng. Thì ra, thì ra chính là nàng. “Lặng nhìn trăng, nhìn trời, nhìn mây Nhìn thấu nhân gian, thấu sự tình Nhìn rõ hỷ nộ ái ố ai lạc dục Nhìn xuyên duyên kiếp vô tình thân Nhìn khắp thiên hạ tìm kiếm ái Nhìn rồi mới biết ái biệt ly.” Nàng là người đã khắc sâu bài thơ này trong lòng hắn. Là nữ tử duy nhất có tể từ xa thấu được tâm tư của hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn nóng rực bị lửa đốt. Cả người râm ran, khó chịu như có hàng ngàn con kiến chạy loạn ở trong vậy. Nàng là một nữ tử xinh đẹp. Ở cự li gần như vậy, hắn rõ ràng thấy được làn da săn chắc căng bóng mịn màng của nàng. Thấy được đôi con ngươi to tròn lấp lánh. Nó còn đẹp hơn hàng ngàn vì sao tối đêm đó hắn ngắm. Thấy được đôi môi đầy đặn đỏ tươi của nàng. Nàng là nữ tử xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp. Cũng là nữ tử duy nhất khiến trái tim hắn đập lỗi nhịp. Cả người cứng đờ, hơi thở hắn gấp gáp đều cho thấy tâm trạng hồi hộp của mình. Thì ra đây chính là tân nương của hắn. Là thái tử phi hắn đường đường chính chính cưới về. Thật tốt đẹp. Cơ Dục Hiên thầm cười trong lòng. Nhưng trái ngược với hắn, không hiểu sao nước mắt nàng lại đột nhiên rơi. Như cơn mưa rào kia, ồ ạt trút xuống. Cả ngày hôm nay nàng thực sự đã chịu quá nhiều ấm ức. Khiến nàng bây giờ không cầm được lòng mình. Tiếng nức của nàng khiến hắn giật mình. Cũng khiến lòng của hắn tê tái. Trong đầu bỗng hiện ra câu nói của Ninh công công. Nữ tử khi đau lòng, khi uất ức đều sẽ khóc. “Vì sao?” Giọng nói của hắn bình thường vốn trầm ổn. Nhưng bây giờ lại có chút khàn khàn, ồn ào, gấp gáp. Tư Mã Duệ Tịch cúi đầu. Người trước mặt là phu quân của tứ tỷ. Mà nàng bây giờ lại ngồi trên giường hỷ, thay thế tứ tỷ hoàn thành trách nhiệm nặng nề này. Nàng không thích nam nhân trước mặt, không thích thái tử. Nhưng lại buộc lòng ngồi ở đây. Nàng sao có thể vui vẻ? Sao có thể cao hứng tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra? “Điện hạ.” Hai tiếng điện hạ từ trong miệng nàng phát ra sao lại ngọt ngào đến thế? Cả người Cơ Dục Hiên như nhũn ra. Nếu không có giọt nước mắt trên khóe mi nàng. Hắn chắc chắc sẽ ôn nhu, cưng chiều ôm nàng vào lòng. Trước khi cưới nàng, hắn đã từng điều tra qua. Bởi vì muốn hiểu rõ người sẽ cùng chung sống với mình. Bởi vì muốn hiểu rõ nữ nhân mà tương lai mình sẽ lợi dụng. Thông quá đó biết được nàng đã từng có mối lương duyên với Lý Nhất Khang. Chẳng lẽ vì hắn nên nàng với người kia chia lìa. Chẳng lẽ nàng đang nhớ tới người kia sao? “Vì sao lại khóc?” Đối diện không có tín hiệu trả lời. Càng như vậy, hắn lại càng cảm thấy ý nghĩ trong lòng mình là đúng. “Cưới ta khiến nàng uất ức đến thế sao?” Nàng vẫn im lặng. Sự im lặng liên tiếp của nàng khiến lòng hắn nguội lạnh. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, gào lên: “Nói.” Tư Mã Duệ Tịch giật mình, vội vội vàng vàng trả lời: “Nếu điện hạ đã biết thì còn hỏi ta làm gì?” Trong lòng đoán được là một chuyện. Chính nàng thừa nhận lại là một chuyện khác. “Tốt. Rất tốt. Ta còn nghe nói nàng đã có mối lương duyên cùng cẩm y vệ Lý Nhất Khang? Thế nào? Luyến tiếc hắn?” Hắn không phát hiện được giọng nói của mình bây giờ chua chát đến thế nào. Hắn cũng không phát hiện được trái tim của mình sớm đã bị nàng giữ lấy. Đến khi hắn phát hiện được lại gây ra cho nàng quá nhiều tổn thương rồi. “Không trả lời nghĩa là ngầm chấp nhận?” Hắn hỏi, nàng vẫn im lặng. Từ trước đến nay, là hắn không muốn trả lời người khác. Chưa có một ai dám bỏ qua câu hỏi của hắn. Nàng là người đầu tiên. Cũng là người thành công khơi dậy hứng thú của hắn. “Rất tốt. Tân nương tử của ta trong ngày đại hôn lại có thể tơ tưởng đến nam nhân khác. Nàng nói thử xem ta nên làm thế nào?” Đáp trả hắn vẫn là một màn im lặng. Trong thâm tâm của mình, nàng vẫn không có cách nào chấp nhận bản thân là Tư Mã An Nhược. Vì vậy những câu hỏi vừa rồi không dành cho nàng. Việc gì nàng phải trả lời. “Nàng rất thích im lặng thì phải. Được, nàng không thích nói, vậy chúng ta làm.” Kết thúc câu, Cơ Dục Hiên xoay người, hai tay giữ chặt lấy vai nàng, đè xuống giường. Một động tác nhanh gọn của hắn liền biến hai người thành nam thượng nữ hạ, bộ dạng vô cùng mập mờ. Hành động quá nhanh khiến nàng không kịp thích ứng. Lúc hiểu ra thì đã bị hắn đè dưới thân rồi. Hai tay đặt lên trước ngực hắn. Thông qua bộ y phục cảm nhận được cơ ngực cường tráng cùng với nhịp tim mạnh mẽ..
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau