Như với được ngọn cỏ cứu mạng, Tư Mã Duệ Tịch nhanh chóng thuyết phục hắn:
“Ta đối với người không nguyện ý.”
“Vậy thì sao? Chẳng phải nàng cũng đã là thê tử của ta?” Cơ Dục Hiên ra vẻ mặt đương nhiên.
“Chàng không cảm thấy việc làm này rất không quân tử sao?”
Cơ Dục Hiên giữ lấy cằm nàng, mắt đối mắt với nàng.
Ánh nhìn này như muốn xuyên thẳng đến trái tim nàng, khiến nó run rẩy.
“Quân tử? Tư Mã An Nhược, nàng khiến ta cảm thấy nực cười.
Phu quân làm việc này với nương tử còn tính đến chuyện nàng ấy có nguyện ý hay không sao? Nếu như vậy, thiên hạ sẽ chẳng có nam nhân nào quân tử đâu.”
Hắn cúi thấp đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi nàng, lại nở nụ cười đểu cáng.
“Chính sự, ta thế nào cũng sẽ không quên.”
Nói xong, hắn dứt khoát tháo bỏ thắt lưng của nàng.
Lần lượt, lần lượt bỏ đi từng lớp vải cầu kì.
“Điện hạ.” Đây là lần đầu tiên nàng gào lớn như vậy.
Lúc nghe hắn nói câu trước đó, nàng đã có ý định buông xuôi.
Nàng đã có ý nghĩ hay là cứ thuận theo ý trời đi.
Nhưng khi từng lớp áo rơi xuống, nàng mới biết nàng không buông xuôi được.
Nàng rất sợ.
Nàng sợ rất nhiều thứ.
Nàng không có cách nào chấp nhận hắn.
Càng không có cách nào trở thành kẻ thay thế.
“Câm miệng.” Hắn quát lớn.
Lớn đến nỗi át cả tiếng gào của nàng.
Nàng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490242/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.