Đối với các nàng, phu quân là một thứ gì đó rất xa lạ.
Không khác gì Tư Mã Duệ Tịch, từ lúc gả cho hắn, Đan Lạc Bích cùng Mạc Nghiên gặp hắn không quá ba lần.
Hắn giống như xa cách với thế giới này vậy.
Không thèm đoái hoài gì tới các nàng thì không nói đi.
Đằng này lại hết lần này tới lần khác trốn tránh.
Cứ như thể sợ các nàng gắt gao ăn hết của hắn vậy.
Nhưng lần này lại khác.
Hắn mặc nhiên tới Miến Vũ điện của thái tử phi.
Đây chẳng phải là ngoại lệ trong truyền thuyết hay sao?
Ánh mắt sâu vun vút đưa qua đưa lại, nhìn rõ từng người các nàng.
“Điện hạ sao lại có nhã hứng tới Miến Vũ điện của ta?” Tư Mã Duệ Tịch anh dũng phá ta không khí ngột ngạt này.
Đan thừa huy bên cạnh dương ánh mắt cảm tạ cùng tán thưởng nhìn nàng.
Mà việc làm này khiến hắn rất thích thú.
Ít ra nàng không còn đối với hắn kiêng dè như tối hôm qua nữa.
Càng không cần phải sợ hãi hắn nữa.
“Đông Cung này là của ta.
Ta muốn đi đâu còn cần phải hỏi ý kiến nàng sao?”
Đan Lạc Bích cùng Mạc Nghiên đưa mắt nhìn nhau.
Hôm qua mới đại hôn, hôm nay lại đứng giữa các tỳ thiếp khác cãi nhau như vậy sao? Xem ra thái tử cũng không có mấy phần cảm tình với thái tử phi.
Tư Mã Duệ Tịch lạnh nhạt ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh: “Người đường đường là thái tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490238/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.