Ở phía dưới, không ai biết hai người họ nói gì với nhau.
Bộ dạng nói qua nói lại thấm đẫm nhu tình.
Người ghét nhất, chướng mắt nhất vẫn là đại phu nhân.
Tính ra, vị trí trên kia là dành cho nữ nhi bà yêu thương nhất.
Chứ không phải một đứa trẻ rơi rớt không rõ lai lịch.
Nỗi căm tức nghẹn trào lên trong lòng.
Tuy vậy cũng chỉ có thể đè nén lại.
Lời của thái tử chính là lời của hoàng thượng, bà ta chỉ là phu nhân tướng quân, sao dám có ý kiến.
Giờ làm lễ cúng dỗ tới, mọi người tới từ đường nhanh chóng tiến hành.
Trong suốt quá trình đó, ánh mắt của hắn chưa rời khỏi nàng cho dù là nửa giây.
Hình bóng nàng hoàn toàn bị khóa chặt trong đôi đồng tử sâu thẳm kia.
Thế gian này còn điều gì hạnh phúc hơn nữa chứ.
“Điện hạ, Tiểu Tịch, chúng ta nói chuyện một chút được không?” Tư Mã Duệ Tịch quay đầu.
Không cần nhìn cũng biết người vừa nói là ai.
Trong gia tộc này, còn có ai có thể gọi nằng bằng hai tiếng Tiểu Tịch ấm áp như vậy.
“A Hiên, đây là nhị ca của ta, Tư Mã Hồng Tuấn.”
Cơ Dục Hiên đảo mắt, trên môi thoáng nở nụ cười xã giao.
“Điện hạ, mời.”
Hai người theo Tư Mã Hồng Tuấn đi tới khuôn viên ở phía sau phủ.
Đây cũng chính là nơi lúc trước nàng thường đến chơi nhất.
Tuy so với Đông Cung xác thực còn kém xa nhưng ít ra cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490179/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.