“Minh Uyển.”
“Vâng, điện hạ.”
Cơ Dục Hiên ngồi xuống bên giường, tiện thay đặt nàng nằm lại đàng hoàng, sau đó hướng Minh Uyển phân phó.
“Ngươi chuẩn bị một chậu nước và khăn mới.
Nhớ chuẩn bị thêm canh giải rượu đưa tới đây.”
Nhận được lệnh, Minh Uyển vội vàng chạy đi thực hiện.
Vừa đi được hai bước liền bị Cơ Dục Hiên một lần nữa gọi trở về.
“À, nhớ, chuyện này chỉ có ta, ngươi và Đan thừa huy biết.”
“Vâng, nô tỳ đã hiểu.”
“Đi đi.”
Một đêm dài, Cơ Dục Hiên thức trực bên giường nàng.
Hắn thuận lợi cởi bỏ y phục bên ngoài của nàng rồi vắt khăn lau sạch sẽ mùi rượu nồng nặc trên người nàng.
Uống canh giải rượu vào, người nàng như khỏe hẳn ra, ừ ừ à à tìm một cái ổ trong lòng hắn rồi thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Nhìn hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi lâu lâu khẽ rung lên một cái, an an tĩnh tĩnh ngủ say trong lòng hắn, hắn lại cảm thấy sung sướng vô cùng.
“Nha đầu, nàng thật biết cách hành hạ người khác.
Hắn vuốt ve bờ vai trắng nõn mịn màng của nàng.
Dục vọng vốn đã được đè nén lại cựa quậy rục rịch trỗi dậy.
Cơ Dục Hiên nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bây giờ mà hắn thực sự làm chuyện bại hoại nào đó, nàng tỉnh dậy chắc chắn sẽ giết hắn mất.
Thừa nước đục thả câu, đó không phải là chuyện mà hắn nên làm.
“Tiểu Tịch, bổn thái tử đối với nàng thực sự không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490148/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.