Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Đan Lạc Bích lúc này còn đứng trước mặt hắn lại từ từ đi tới ghế ngồi đối diện, hạ người. Nàng cũng tùy ý rót cho mình một tách trà, tao nhã mỉm cười. “Tỷ tỷ chẳng phải bị bệ hạ cấm túc sao? Sao có thể tới chỗ của thiếp?” “Nàng ấy hôm qua còn chạy loạn tới chỗ thái thượng hoàng. Trẫm nghĩ với giao tình của hai người, nàng ấy nhất định sẽ tới đây.” Đan Lạc Bích lại cười. Một nụ cười chế giễu. “Thiếp với tỷ ấy dù sao cũng là chính thất và phi tần. Cùng chung một tấm chồng, giao tình có thể tồn tại dài lâu được sao?” Cơ Dục Hiên lặng người, híp mắt nhìn nàng. Mới một tháng không gặp, nàng ấy đã trở nên sắc bén hiểu sự đời đến như vậy. Khiến hắn không phát hiện ra được một chút sơ hở nào. “Hôm nay trẫm sẽ qua đêm ở đây. Nàng dặn dò nô tỳ chuẩn bị một chút.” Phản ứng của Đan Lạc Bích quả thật không sai biệt so với hắn tưởng tượng cho lắm. Nàng vừa nghe thấy lời hắn nói liền giật mình đứng phách dậy. Ánh mắt mang theo tia lửa nhìn hắn, tưởng chừng như hận không thể giết chết hắn ngay bây giờ. “Sao vậy? Nàng không nguyện gì?” Cơ Dục Hiên nhếch môi, híp mắt nguy hiểm. Hơi thở hắn lạnh lẽo, bao vây lấy tâm trí của nàng. “Tỷ tỷ khổ sở bi thương, bệ hạ có thể an nhạt đến điện của ta qua đêm, thật là đáng khen cho tình cảm nồng cháy của hai người. Thật là tiếc nuối cho tình yêu vô vọng của tỷ tỷ.” Hắn là phu quân của nàng, đường đường chính chính cưới nàng về, cho dù hắn có làm gì đi nữa thì đó cũng là nghĩa vụ mà nàng phải đáp ứng. Nàng sao có thể nói nguyện ý hay không nguyện ý đây. Đan Lạc Bích thở dài. Trong đầu thoáng qua hình ảnh đau thương của Tư Mã Duệ Tịch. Nhưng rất nhanh đều biến mất đi. “Thiếp đi dặn dò người chuẩn bị. Bệ hạ có muốn tắm trước không?” “Tất nhiên.” Cơ Dục Hiên nhún vai. Đan Lạc Bích gật đầu rồi cùng nô tỳ rời khỏi. Chỉ còn lại một mình Cơ Dục Hiên trong phòng. Đôi mắt hắn tràn ngập tăm tối lạnh lẽo. Hai bàn tay không tự chủ được mà siết chặt lại. Tư Mã Duệ Tịch không có tới đây, bên phía nàng cũng không có động tĩnh gì. Chỉ sợ nàng đã biết chuyện của Cơ Việt Y và bắt đầu hành động rồi. Tốt nhất nàng không nên vì Cơ Việt Y mà phản bội hắn. Nếu không hắn không đảm bảo sẽ không gây thương tổn gì cho nàng. Tối hôm đó hắn ngủ lại chỗ Đan Lạc Bích. Cùng nằm trên một chiếc giường, tim nàng không tự chủ được mà đập mạnh mẽ. Cũng may hắn không có làm gì nàng, chỉ an an tĩnh tĩnh nhắm mắt nằm bên cạnh. Nàng biết hắn không có ngủ, nàng cũng không có cách nào ngủ được. “Bệ hạ.” Hắn ừ một tiếng, không có mở mắt ra. “Chàng có còn yêu tỷ tỷ nữa không?” Đáp lại nàng là một màn đêm im ắng. Nàng không nhận được câu trả lời, nhưng nàng đã đoán được đáp án. Còn. Còn yêu rất nhiều đi. “Tỷ tỷ là nữ nhân tốt nhất mà ta từng gặp.” “Ta biết.” Hắn nhàn nhạt nói. Lúc này đã mở mắt ra. Trong màn đêm đen tối, hắn nâng tay kê lên đầu. Không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ có hơi thở nặng nề là vẫn còn duy trì. “Bệ hạ, thiếp biết trong lòng chàng vẫn luôn có tỷ tỷ. Vậy việc gì mà người phải tự làm khổ mình như vậy. Còn có Hàn đức phi kia, rõ ràng chàng không yêu thích gì ả…” “Đừng nói nữa. Ngủ đi.” Cơ Dục Hiên trực tiếp cách ngang lời nói của nàng. Hắn lãnh đạm xoay người, đưa lưng về phía nàng. Ánh mắt hắn sáng rực nhìn bóng đêm trước mặt. Trong đầu lại không tự chủ mà tưởng tượng ra bộ dạng xinh đẹp của nữ tử kia. “Thiếp chỉ muốn nói cho dù thế nào thiếp cũng ủng hộ Tiểu Tịch cho tới cùng.”.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau