Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Nhưng suốt một tuần sau đó, rắc rối mà nàng ngày ngày đề phòng cũng không có tìm tới nàng. Đồng thời trong một lần xuất cung về thăm nhà, Hàn Lĩnh Chi đụng phải cướp bị đả thương. Thái y đến xem bệnh cho nàng ta thì phát hiện có hỷ mạch. Hàn Lĩnh Chi mang long thai. Chuyện được rao khắp nơi trong cung. Bây giờ ai ai đối với nàng ta cũng e dè. Tính tình Hàn Lĩnh Chi vốn đã kiêu ngạo hống hách. Thêm long thai trong bụng, nàng ta càng phách lối hơn. Há là không có việc gì, các nô tỳ và thái giám đều không bước tời gần nàng ta nửa bước. Chỉ sợ vô tình đụng phải cọng lông của nàng ta, nàng ta liền giãy đành đạch ra đó thì chết. Hàn Lĩnh Chi mang long thai, Tư Mã Duệ Tịch liền bị thái hoàng thái hậu gọi tới. “Bái kiến hoàng tổ mẫu.” “Ừ, được rồi. Đứng lên đi.” Thái hoàng thái hậu ngồi trên ghế cao, nâng tay lên. Lúc trước bà đối với nàng rất tốt, thậm chí có thể gọi là cưng chiều vô hạn. Đặc biệt là lúc nàng mang thai đại hoàng tử. Nhưng sau sự kiện nàng chọn bỏ trốn theo Cơ Việt Y vào ngày truyền ngôi kia, hảo cảm của bà đối với nàng đã rớt xuống chỉ số âm. Bây giờ nhìn nàng, ánh mắt bà lại mang theo rét lạnh. Khiến nàng sợ hãi cụp đầu. Ngược lại Hàn Lĩnh Chi bên cạnh lại không kiêng dè, gọi một tiếng hoàng tổ mẫu. Bà liền vui vẻ cười tươi. Như thể bà bị nàng nhổ lên sợi lông ngược, còn nàng ta lại vuốt ve sợi lông ngược đó vậy. “Đức phi, nào, trong bụng đang mang hoàng tử, không nên vận động nhiều. Tới đây ngồi cùng với ai gia.” Hàn Linh Chỉ mỉm cười, nhu thuận như một con mèo gật đầu. Trước khi lên trên kia còn cố tình đánh một cái nhìn thắng lợi về phía nàng. Tư Mã Duệ Tịch vốn không muốn quan tâm, vậy mà hết lần này tới lần khác bọn họ áp bức nàng. Hàn Lĩnh Chi mang thai, người buồn nhất chính là nàng đi. Dù sao trước kia, nàng cũng từng được sủng ái như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng vốn đã tủi thân nên mí mắt đã mang nhiều hơn mấy hạt lệ. “Hoàng hậu.” “Vâng, hoàng tổ mẫu.” Tư Mã Duệ Tịch cúi đầu, không muốn để cho người khác thấy dáng vẻ yếu đuối của bản thân. Nhất là Hàn Lĩnh Chi kiêu ngạo ngồi ở trên kia. “Hoàng hậu là nữ chủ đứng đầu hậu cung, đức phi nay mang long thai, cháu cũng phải để ý nhiều một chút. Dù sao cũng là đứa con đầu tiên của hoàng thượng, sẽ có thể là người nối dõi hoàng tộc, cháu nên rộng lượng tiếp nhận nó, có đúng không?” “Cháu dâu hiểu.” “Hiểu thì tốt. Đức phi vốn thể trạng yếu, cần bồi bổ nhiều. Từ hôm nay trở đi, việc chăm sóc đức phi ai gia sẽ giao cho cháu. Cháu có đồng ý không?” Tư Mã Duệ Tịch toan gật đầu, chưa kịp nói hai tiếng đồng ý thì đã bị giọng nói từ bên ngoài cửa chặn lại. “Hoàng tổ mẫu.” “Hoàng thượng giá đáo.” Cơ Dục Hiên phất tay, mọi người liền thức thời đi ra ngoài. Hắn khí thế đi tới chỗ Tư Mã Duệ Tịch, đứng bên cạnh nàng rồi hướng tới thái hoàng thái hậu, nói: “Trẫm không đồng ý.” “Ý hoàng thượng là sao?” “Hoàng hậu còn bận rộn công vụ, điều chỉnh hậu cung, quản lí ghi chép sổ sách, thời gian đâu mà lo cho đức phi. Hơn nữa, nếu có chăm sóc thì hoàng hậu cũng chăm sóc không chu toàn. Ảnh hướng đến hoàng tử của trẫm.” Lời nói để bênh vực hoàng hậu, nhưng qua miệng hắn sao có thể tài tình hợp lý đến vậy? Qủa nhiên, thái hoàng thái hậu suy tư một chút liền gật đầu như băm tỏi. “Vậy được rồi. Lần này chính tay ai gia chăm sóc. Tuyệt đối bảo vệ hoàng tử thật tốt.” “Cảm ơn hoàng tổ mẫu đã vì trẫm mà suy nghĩ nhiều.” Rời khỏi điện của thái hoàng thái hậu, Tư Mã Duệ Tịch lạnh lùng nhanh chân bỏ đi trước. Lúc Cơ Dục Hiên đi ra thì bóng dáng nàng đã biến mất ở cuối dãy hành lang dài. Vốn dĩ còn đang lo lắng vì chuyện đức phi mang thai mà nàng sẽ tức giận. Nhưng bây giờ nỗi lo lắng đó đều tiêu tan hết. Nàng có chỗ nào giống đang tức giận? Rõ ràng rất tiêu sái, còn tránh hắn như tránh tà. Hắn nghiến răng ken két, lập tức đi tới điện Tài Minh của nàng. Tư Mã Duệ Tịch về tới điện liền thay y phục nam nhân rồi cầm kiếm lên luyện võ. Đúng lúc nàng đang hướng mũi kiếm về phía cửa thì Cơ Dục Hiên đi vào. Mũi kiếm nhắm thẳng vào cuống họng của hắn. Chỉ cần nàng tiến lên hai bước, cổ của hắn sẽ bị đâm thủng. Trong lòng nàng lúc này cũng đang gào thét. Lên đi, lên đi. Nhưng nàng không có cách nào làm được. Kiếm bị nàng buông tay, rơi xuống đất kêu lanh lảnh. Tư Mã Duệ Tịch liếc mắt liền xoay người đi vào trong. Một bàn tay xuyên qua khe hở bên hông nàng mà luồn vào, siết chặt lấy thắt lưng nàng. Cằm hắn tựa trên vai nàng, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp mang mùi hương bạc hà. Lúc này sự tự chủ của nàng hóa thành con số không. “Bệ hạ đang làm cái gì vậy?”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau