Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Từ lúc rời khỏi hoàng cung, Tư Mã Duệ Tịch cùng Minh Uyển và tam hoàng tử Cơ Luận Du chuyển đến Thành Trúc sinh sống. Cuộc sống tuy nghèo khổ, khó khăn nhưng cũng rất êm đềm, nhẹ nhàng. Nàng dùng của hồi môn năm xưa cha để lại, xây dựng môt căn nhà nhỏ bên bờ sông, trồng rau chăn dê, nuôi Cơ Luận Du thành tài. “A Ba, đừng có hấp tấp. Muội xem bộ dạng mình thành cái gì rồi.” Nàng thở dài, trách mắng nhưng giọng nói lại dịu dàng. A Ba luôn bảo nàng có muốn trừng phạt người ta thì ít ra cũng lớn tiếng một chút. Lúc nào cũng nhìn trước ngó sau như tiểu thư khuê các thế kia. Người ngoài nhìn vào còn không biết nàng chính là kẻ mồ cồi sống tự lập ấy chứ. Nói đến A Ba, cô bé này tuổi cũng đã qua hâm hai rồi còn chơi bờ lêu lỏng. Nếu là nữ nhi nhà khác e rằng đã một bên bồng hai đứa con rồi. Từ lúc nàng chuyển đến đây, ngoài Minh Uyển thì cô bé cũng chính là người bầu bạn duy nhất. Có lẽ vì tính cách cởi mở, thân thiết của cô khiến nàng bỗng nhớ đến chính mình năm xưa. Nghĩ đến chuyện xưa, nàng mỉm cười, đó là một đoạn tuổi trẻ nông nổi. “Tịch tỷ, nghe chuyện này xong, tỷ không gấp mới là lạ.” Điều bộ này chắc lại gây sự đánh nhau với nam nhân nhà ai rồi muốn nàng dẹp loạn ấy mà. Tư Mã Duệ Tịch buông cuộn len xuống, lấy cái rá rau bên cạnh rồi đi thẳng ra bờ sông mà chẳng thèm nhìn lấy cô bé một lần nào. A BA tất nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy được. Chuyện này chắc chắn kinh thiên động địa. “Tịch tỷ, tỷ không nghe muội nói sao?” “Được, muội nói đi.” Nàng múc một gáo nước rồi từ từ rưa rau. Bàn tay trắng nõn năm xưa nay lại xuất hiện hững vết chai sạn rồi. “Tiểu Du nhà chị cùng với thái tử dẹp loạn Miên Trúc rồi.” Chuyện này có gì mà lạ. Miên Trúc nhiều năm nay xảy ra chiến tranh loạn lạc, với tài trí của Cơ Dục Hiên, nơi đó sớm muộn gì cũng được thái bình. “Thái tử đã hy sinh trên chiến trường.” Động tác của nàng dừng lại. Ánh mắt đảo qua chỗ A Ba như để xác nhận thông tin. Sau đó nàng thở dài, mỉm cười. Nàng còn nhớ năm xưa Cơ Dục Hiên đã từng nói: “Kẻ làm thái tử như cá nằm trên thớt. Nếu không có bản lĩnh thì tốt nhất nên tự sát trước đi.” Một ngày còn chưa lên được ngôi vị hoàng đế, thái tử chết chỉ là chuyện thời gian. Đó chính là sự khắc nghiệt của gia đình đế vương. Cũng may, cũng may nàng rời khỏi rồi. Cũng may Luận Du không còn là hoàng tử nữa. “Ừ.” Nhận được một tiếng này, A Ba nhíu mày: “Tỷ không lo cho A Du sao?” “A Du thông minh sắc xảo, việc gì cần ta lo.” Cơ Luận Du là hậu duệ của hoàng đế và Tư Mã gia tiếng tăm lẫy lừng. Đó là thái tử chết, nếu hôm nay hắn chết thì mới không xứng đáng với cái danh hiệu này. “Đúng vậy. Có lẽ hoàng thượng cũng nghĩ như tỷ nên đã triệu A Du vào triều để trọng thưởng. Tỷ đoán xem ngài thưởng cái gì. Muội chắc chắn tỷ không đoán được đâu.” “Muội nói cái gì? A Du tiến triều?” Nàng nắm lấy bả vai A Ba, kích động thét lên. Lần đầu tiên cô bé thấy nàng như vậy. Trước kia nếu không phải nàng luôn luôn nhẹ nhàng thì cũng chỉ có lãnh đạm. Thế mà hôm nay, nàng khiến cô bé có chút sợ hãi. “Đúng,… đúng vậy. Hoàng thượng đã ban hôn cho A Du cùng lục công chúa Cơ Nhạc An.” Bàn tay nàng rơi xuống, cả người mềm nhũn ra. Nếu không phải có A Ba đỡ lấy nàng. Có lẽ nàng đã ngã xuống kia rồi. Đây là ông trời trừng phạt sao? Đây là cố ý trừng phạt nàng sao? Nếu không sao lại xảy ra sự việc trớ trêu như vậy. A Du chính là Cơ Luận Du, trong người hắn mang huyết mạch đế vương, hắn cùng Cơ Nhạc An sao có thể kết hôn. Đó chính là nghịch luân nghịch lý. “A Ba, muội giúp ta gọi Minh Uyển đến đây được không?” Minh Uyển hái thuốc ở trên núi, lúc nhận được tin của A Ba trở về thì cũng đã chiều tà. Vào đến sân trước, Minh Uyển giật mình nhìn Tư Mã Duệ Tịch ngồi trên ghế đan đơn sơ. Ánh mắt nàng hoảng loạn, cả người vì lo lắng mà đứng ngồi không yên. “Tịch tỷ.” “Tiểu Uyển, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?” Minh Uyển nắm lấy đôi bàn tay đang run lẩy bẩy của nàng mà không biết chính mình cũng sợ hãi mà run lên. “Tiểu Uyển, đây chính là trừng phạt. Ông trời đang trừng phạt ta.” Từ sau khi rời khỏi hoàng cung, nàng không còn khóc nữa. Thế nhưng hôm nay, nàng lại vì hắn, vì hoàng cung, vì con của hai người mà một lần nữa rơi lệ. Nàng sợ lắm! Nếu không may A Du cùng tứ công chúa đến với nhau… Chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi rồi. Không. Nàng không thể để chuyện này xảy ra được. “A Du, nó thực sự không nhớ sao?” Minh Uyển thở dài gật đầu. Năm xưa, sau khi rời khỏi hoàng cùng, trên đường đến Thành Trúc, xe ngựa của nàng đã gặp phải thích khách. Thật may vì lính của Cơ Dục Hiên luôn đi theo bảo vệ. Chỉ có Cơ Luận Du bị thương ở đầu. Từ đó cũng quên đi chuyện trước đây. Có thể là thiên ý đi. Nàng cũng tuân theo ý trời sắp đặt. Thay tên đổi họ, tạo một thân phận mới cho hắn. Hy vọng hắn sau này sống một đời bình an. Nàng không ngờ được rằng, việc làm này lại dẫn đến một kết cục như vậy. Nếu hắn vẫn là hắn, hắn vẫn là Cơ Luận Du, chắc chắn Cơ Dục Hiên sẽ nhận ra. Sẽ không xảy ra chuyện trớ trêu như vậy. “Tịch tỷ, bây giờ phải làm sao?” “Chỉ còn cách tiến cung thôi.” Nàng thở dài, ánh mắt đau đớn nhìn về xa xăm. Cuối cùng nàng cũng trở lại nơi đó. Lại vì hắn mà quay về..
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau