Sau đêm động phòng hôm đó, Cơ Nhạc An liên tục tìm đến Cơ Dục Hiên, yêu cầu xóa bỏ cuộc hôn nhân này.
Cũng yêu cầu Cơ Luận Du đem hưu thư tới cho nàng.
Nhưng Cơ Luận Du lại biệt tăm biệt tích.
Cho tới khi hắn trở lại đã là một tháng sau.
Lúc đó, Cơ Nhạc An đang trầm tư ngồi bên cửa sổ, một mình khổ sở nhớ lại quãng thời gian trước đây, nhớ lại một Tư Dục Du cưng chiều nàng như mạng.
Nhưng cũng chính là người lừa dối nàng, biến nàng thành trò cười.
Vậy mà hôm đó, nàng còn hẹn hắn ra ngoài bờ sông tỏ tình.
“Đúng là ngốc!”
Nàng vươn tay tính toán gõ đầu mình cho tỉnh táo thì bị một bàn tay khác giữ lại.
Nàng ngạc nhiên đứng phắt dậy, không tin nổi nhìn nam nhân tuấn tú đang đứng trước mặt.
Ban đầu là vui mừng.
Một tháng không gặp, nói không nhớ hắn chính là giả.
Nhưng rồi vui mừng biến thành tức giận.
Nàng phất tay, kéo cổ tay mình ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
“Tới đưa hưu thư cho ta sao?”
Cơ Luận Du nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng đều như hạt bắp.
Trước đây, hắn rất hay cười.
Chỉ là nụ cười của hắn có vẻ gượng gạo.
Bây giờ, nụ cười này thật tươi sáng, thật hạnh phúc.
Cơ Nhạc An giật mình.
Sao nàng có thể nghĩ như vậy?
“Không.
Ta tới hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng với nàng.”
“Có ý gì?” Cơ Nhạc An nhíu mày.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490025/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.