Chương trước
Chương sau
**Đúng đấy Nguyệt Nguyệt, để dì ấy yên tĩnh một chút đi, ngoan…**

Kiều Uyển Đình cũng không thể ngồi yên nhìn bạn thân của mình đau lòng như vậy, liền ôm Vũ Liên Nguyệt vào lòng an ủi…

Về phía Vũ thái lão gia và Vũ lão gia cũng không quá bất ngờ khi mẹ kế phản ứng mạnh như vậy, tất cả đều nằm trong dự tính của bọn họ…

Chỉ có Vũ Liên Hách là có chút bất ngờ về bản di chúc nên đã lên tiếng hỏi Vũ lão thái gia…

**Ông à, con thấy sức khỏe của ông vẫn còn rất tốt, vậy tại sao lại công bố di chúc sớm như vậy để làm gì chứ…**

Vũ lão thái gia nghe vậy chỉ bật cười một cái rồi mới lên tiếng…

**Nội đã già rồi, trước hay sau gì cũng phải công bố bản di chúc, vậy chi bằng công bố sớm một chút, để các con chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để chống chọi lại với gian nan sắp tới đây…**

Ở đây có quá nhiều người Vũ lão thái gia đâu thể nói rõ ra đây là kế hoạch của ông với Vũ lão gia được…

Cho nên Vũ lão thái gia chỉ nói lời ám chỉ, nhưng rất nhanh Vũ Liên Hách đã hiểu ra mọi chuyện…

**Hoá ra là như vậy, ông nội đúng là cao minh, chỉ với một nước đi, đã khiến cho con sâu nấp trong kén, không chịu được nữa mà sắp chui ra ngoài rồi…**

Vũ Liên Hách lúc này không ngớt lời khen Vũ lão thái gia kế sách cao, trong khi hai cô gái lại chẳng hiểu gì cả, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau…

Còn mẹ kế sau khi quay về phòng, lập tức hất tung mọi thứ trên bàn trang điểm xuống sàn, vô cùng tức giận mà hét lớn…

Có lẽ phòng này được cách âm rất tốt nên mẹ kế mới thỏa sức bộc phát cơn tức giận như vậy…

**Khốn kiếp…**

**Tại sao đã dùng hết mọi cách vẫn không thể giết được thằng ranh đó chứ…**

**Á…**

Sau một hồi điên cuồng gào hét mẹ kế cũng dần lấy lại được bình tĩnh, lập tức lấy điện thoại gọi ngay cho người nào đó…

Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhắc máy, chưa kịp để người kia lên tiếng, mẹ kế đã vội lên tiếng ngay…<code> ***Bắt đầu hành động được rồi*..** ***Sao vậy, có chuyện gì rồi sau, chẳng phải lần trước bà bảo từ từ hay sao*...** </code>Người đàn ông bên đầu dây bên kia cũng khá ngạc nhiên, không ngờ mới mấy ngày hôm trước bảo ông ta hãy từ từ, bây giờ lại bảo nhanh chóng thúc đẩy kế hoạch như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện…<code> ***Lúc nãy lão già đó đã bảo luật sư đến công bố bản di chúc rồi*...** ***Cái gì, công bố bản di chúc rồi sao, vậy bà được chia bao nhiêu số cổ phần của Vũ thị vậy*..** </code>Mặc dù chẳng có chút quan tâm nào đến việc phân chia tài sản của nhà họ Vũ, nhưng thứ ông tâm đến đó chính là số cổ phần của Vũ thị…

Người đàn ông đó muốn lợi dụng sự tham lam, ích kỷ đến sinh ra thù hận của mẹ kế để chiếm lấy số cổ phần…<code> ***Nhắc đến là không khỏi khó chịu, lão già kia vậy mà chỉ chia cho tôi và cái tên chồng khốn kiếp kia ba mươi phần trăm cổ phần Vũ thị*...** ***Vậy con con bé Liên Nguyệt, nó được chia bao nhiêu*...** ***Con bé chỉ được chia hai mươi phần trăm mà thôi, còn lại đều đã thuộc về tay thằng ranh con Vũ Liên Hách cả*...** </code>Mẹ kế càng nhắc đến lại càng thấy giận, nhưng người đàn ông kia lại không nghĩ vậy, ông ta liền cười lên một tiếng, vội nhẹ giọng an ủi mẹ kế…<code> ***Bà đừng nóng, như vậy sẽ xấu lắm đấy, bình tĩnh một chút, tôi đã có cách chiếm lấy Vũ thị*...** ***Cách gì chứ, bây giờ Thằng nhãi con Vũ Liên Hách đang nắm giữ số cổ phần nhiều nhất, chúng ta làm sao dành lấy được đây*..** ***Đơn giản thôi chẳng phải Liên Nguyệt đang giữ hai phần trăm số cổ phần hay sao, vậy bà bảo con bé chuyển hết sang cho bà đi, rồi sau đó lại tìm cách mê hoặc để tên chồng khốn kiếp của bà kí tên sang nhượng*...** ***Bà xem đến lúc đó, ai sẽ là người nắm giữ số cổ phần nhiều nhất đây*..** ***Nhưng tôi vẫn đang lo lắng lỡ như Liên Nguyệt không chịu thì phải làm sao đây, lúc này tôi đã lớn tiếng quát mắng con bé, sợ rằng nó sẽ giận dỗi mà không làm theo ý chúng ta*...** </code>Mẹ kế lo lắng kế hoạch sẽ thất bại, càng sợ rằng Vũ Liên Nguyệt sẽ vì chuyện lúc nãy mà giận dỗi không cần người mẹ như bà ta nữa…<code> ***Chuyện đó bà đừng quá lo lắng, con bé sẽ không giận bà đâu, bà chỉ cần đến dỗ dành một chút con bé sẽ hết buồn thôi*..** ***Có đứa con nào mà không yêu thương mẹ mình chứ, bà yên tâm đi con bé chắc chắn sẽ đồng ý thôi*..** </code>Một lúc sau khi bị người đàn ông kia tẩy não, mẹ kế rất nhanh đã thông suốt…<code> ***Ông nói cũng đúng, được vậy tôi phải mau chóng thực hiện ngay mới được*...** Mẹ kế đúng là một người đàn bà ngu muội, liên tục bị người đàn ông kia dắt mũi lúc mà không hề hay biết... </code>Vài ngày sau đó ở tập đoàn Vũ thị…

Vũ thị tuy không phải là tập đoàn lớn nhất Giang Thành, nhưng lại sở hữu số vốn cực kỳ khủng, số tiền mỗi năm kiếm được cũng chẳng thua kém gì với tập đoàn Khuynh Thế, có khi còn nhiều hơn là khác…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.