Lúc này mồ hồi cũng đã ướt đẫm một phần áo, Vũ Liên Hách nhanh chóng bước đến chỗ quầy, mua hai chai nước khoáng…
Chu đáo tháo nắp chai nước rồi mới đưa đến cho Kiều Uyển Đình, cô liền vui vẻ nhận lấy uống một ngụm…
Cả hai ngồi bệt xuống bãi cỏ xanh tận hưởng từng làn gió man mát lượt qua, cảm giác thật sự rất thoải mái…
Một lúc sau, Vũ Liên Hách mới chậm rãi lên tiếng, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên anh cười nhiều như vậy…
Cũng đã rất lâu rồi Vũ Liên Hách mới đến công viên giải trí này, sau ngày mẹ anh mất mọi thứ đều đã thay đổi…
Ngay cả khu vui chơi này cũng thay đổi rất nhiều, to hơn, nhiều trò mạo hiểm hơn ngày trước…
Sau đó Vũ Liên Hách liền quay sang nhìn Kiều Uyển Đình, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô khiến anh vô cùng hạnh phúc…
Càng làm cho Vũ Liên Hách kiên quyết hơn, nhất định phải xử lý bà mẹ kế triệt để, có như vậy thì gia đình anh mới sống yên vui hạnh phúc được…
Những đứa trẻ được sinh ra sau này, cũng không cần phải suốt ngày lo lắng cho sự an toàn của chúng…
Bọn trẻ sẽ được lớn lên một cách bình an, khỏe mạnh, sẽ có cuộc đời tốt hơn ba nó từng trải qua…
**Đình Đình, thời gian này em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về có được không…**
Kiều Uyển Đình nghe thấy vậy cũng không khỏi bất ngờ, quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu nói…
**Sao em lại phải ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-the-mot-doi-yeu-em/3597609/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.