***Cậu còn nói, mình gọi cho cậu cả buổi, cậu cũng chẳng thèm nghe máy, còn nói gì đến chuyện ra sân bay đón mình chứ*...**
Vũ Liên Nguyệt giả vờ giận dỗi, để có được số điện thoại của Kiều Uyển Đình, cô ấy đã phải nhờ vả đến viện trưởng bệnh viện mới có được đấy…Một giờ sau khi xuống sân bay, Vũ Liên Nguyệt liền muốn đi tìm Kiều Uyển Đình ngay, muốn cho cô sự bất ngờ, nhưng gọi cả buổi chẳng thấy ai nhắc máy cả... ***Chuyện này mình xin lỗi, cậu đừng giận, tại mình thấy số lạ nên mới không nhắc máy, mà không phải cậu cũng biết chuyện đó sao*...** ***Cũng tại cậu, ai kêu về không báo trước làm gì, bị như vậy cũng đáng*...** Cả hai cứ trách móc qua trách móc lại, sau cùng lại cười hề hề như chưa có chuyện gì xảy ra... ***Được rồi, cậu tan làm chưa đấy, mình lái xe đến đón cậu, chúng ta cùng nhau đi quẩy một bữa thật đã*..** ***Cũng sắp đến giờ tan ca rồi, cậu lái xe đến đi*..** ***Được, mình đến ngay đây*...** Nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến giờ tan làm, Kiều Uyển Đình cũng lâu rồi không được gặp Vũ Liên Nguyệt nên đã đồng ý ngay... Nhưng chợt nhớ đến Vũ Liên Hách, cô liền nhanh chóng lấy điện thoại gọi ngay cho anh... ***Alo Liên Hách*..** Mà đầu dây bên kia cũng đã thận trọng hơn rất nhiều, tiếng chuông điện thoại vừa reo lên hai lần, Vũ Liên Hách đã cầm lên xem ngay... ***Anh nghe đây vợ*...** Có lẽ sau chuyện lần trước xảy ra với Kiều Uyển Đình, đã khiến cho Vũ Liên Hách vô cùng lo sợ, anh muốn là người đầu tiên xuất hiện những lúc cô cần... Cho nên kể cả lúc làm việc, hay lúc họp Vũ Liên Hách luôn để ý đến điện thoại, chỉ cần cô có việc tìm anh, anh sẽ có mặt ngay.... ***Hôm nay anh không cần đến đón em đâu ạ, bạn em từ nước ngoài mới về nước, cô ấy rủ em tối nay ra ngoài dùng bữa*...** ***Anh về nhà trước nha, em sẽ tranh thủ về sớm với anh*..** ***Ừm anh biết rồi, vậy em đi chơi vui vẻ nhé*...**
Mặc dù có một chút buồn khi không được dùng cơm tối cùng vợ, nhưng Vũ Liên Hách vẫn vui vẻ đồng ý…Bởi vì đối với hai người họ, yêu là phải tin tưởng, không bao giờ xen vào chuyện riêng tư của đối phương, cũng không cấm cản chuyện cô ấy ra ngoài giao tiếp với bạn bè.. ***Ừm vậy anh về nhà sớm, nhớ dùng cơm tối đấy, không được bỏ bữa đâu đấy*...**
Ngược lại Kiều Uyển Đình lại lo lắng không có mình ở nhà, Vũ Liên Hách sẽ bỏ bữa, chỉ ăn một ít rồi thôi… ***Anh biết rồi, em đừng lo*...** ***Với lại tối này anh phải quay về Vũ gia để dùng cơm với ông nội, anh sẽ không bỏ bữa đâu*...** ***Anh nói ông nội về rồi à*...**
Nghe tin Vũ lão thái gia đã về nước, Kiều Uyển Đình cũng vô cùng bất ngờ… ***Ừm ông vừa về hôm nay, ông bảo anh đưa em về, nhưng anh hẹn lại ông khi khác rồi*...** ***Để vài ngày nữa anh sẽ đưa em về mắt gia đình anh, ông nội thấy em chắc chắn sẽ rất thích*..**
Vũ Liên Hách vừa nói đến đây khuôn miệng vừa nở nụ cười rạng rỡ, tràn ngập hạnh phúc trong lòng, nhưng ánh mắt lại không khỏi lo lắng về mẹ kế… ***Ừm vậy cũng được, có ảnh ở bên cạnh em đến đó cũng sẽ không thấy sợ nữa*...** ***Mà thôi anh đi đi, bạn em đến rồi, em đi đây*...** ***Ừm em đi đi*...** ***Umoah.. yêu anh*...** ***Umoah.. yêu vợ*...** Kiều Uyển Đình vừa thấy Vũ Liên Nguyệt đến liền tạm biệt Vũ Liên Hách, cả hai chỉ kịp tặng nhau nụ gió rồi tắt máy... Mà ở bên này Vũ Liên Nguyệt đến bệnh viện gọi cho Kiều Uyển Đình mãi mà không được, điện thoại lúc nào cũng bận, cũng bận... Hết cách Vũ Liên Nguyệt liền đến chỗ lễ tân hỏi xem phòng làm việc của cô ở đâu, sau đó lên tìm... Vừa đến nơi đã nghe thấy mùi vị tình yêu đầy sến súa của cô bạn thân mà bĩu môi, không ngờ nhỏ bạn thân đầy nam tính của mình lại có lúc dịu dàng như vậy.. Ngay lập tức khiến cho Vũ Liên Hách sởn hết cả gai ốc, bước đến trêu ghẹo Kiều Uyển Đình... ***Không ngờ cậu cũng có lúc dịu dàng như vậy đấy, mình hận không thể giết chết cái tên đó rồi đấy*...**
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.