Nụ hôn sau đó xuống cổ, xương quai xanh của cô, bất ngờ đến đôi quả đồi thì dừng lại, lí trí lúc này cũng như được thức tỉnh… 
**Đình Đình xin lỗi…** 
Ngay sau đó Vũ Liên Hách liền kéo áo lên che lại cho Kiều Uyển Đình, ôm chặt lấy đôi tay đang làm loạn của cô lại… 
**Còn bao lâu nữa thì về đến nhà…** 
Vũ Liên Hách liền đưa mắt nhìn về phía tài xế lên tiếng… 
**Dạ thưa chủ tịch còn khoảng năm phút nữa là chúng ta về đến biệt thự ạ…** 
**Được rồi, tăng tốc nhanh lên một chút, phu nhân đang rất khó chịu…** 
**Dạ chủ tịch…** 
Tài xế nói xong liền đạp mạnh chân ga tăng tốc, từ lúc lên xe đến giờ cậu ấy cứ như người vô hình, tai không nghe mắt không thấy, chỉ tập trung nhìn về phía trước… 
Lúc nãy khi đến đây cậu lái nhanh lắm cũng chỉ mất ba mươi phút, bây giờ phải lái với tốc độ của tử thần, cậu nào dám phân tâm để ý đến chuyện khác kia chứ… 
Đoạn đường lúc này được rút ngắn một cách bất ngờ, chỉ mất mười lăm phút đã về đến biệt thự riêng của Vũ Liên Hách… 
Vũ Liên Hách nhanh chóng bế Kiều Uyển Đình về phòng, sau đó đặt cô vào bồn tắm xả thật nhiều nước lạnh vào đó… 
Hi vọng với cách này sẽ làm cho Kiều Uyển Đình dễ chịu hơn một chút, đợi qua một lúc bác sĩ sẽ đến… 
Cảm thấy vẫn chưa đủ, Vũ Liên Hách liền chạy xuống phòng bếp lấy thêm một ít nước đá mang lên cho cô… 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-the-mot-doi-yeu-em/3597594/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.