Lục Dao không nghĩ tới, nàng còn trẻ như vậy mà đã chết. Nàng chẳng qua mới mười tám tuổi, vừa mới thành thân được hai năm, thế nhưng cứ như vậy mà bị người khác tính kế đẩy vào trong hồ, nàng muốn kêu cứu, nhưng nước hồ lạnh băng đến tận xương lại tràn vào miệng mũi, từng chút cắn nuốt nàng.
Mùa đông khắc nghiệt, hồ nước lạnh đến tận xương, không bao lâu tứ chi liền cứng đờ, một khắc nhắm mắt lại kia nàng bỗng thấy được khóe miệng của Ngụy Tuyết Hinh nở một nụ cười như có như không, Lục Dao không kịp nghĩ lại, liền chìm dần xuống nước, tư vị sặc nước cũng không dễ chịu gì, xung quanh tất cả đều trở nên mơ hồ. Trong hoảng hốt, nàng phảng phất giống như nghe thấy tiếng kêu cứu kinh hoảng thất thố của Ngụy Tuyết Hinh. Nếu thật sự muốn cứu nàng, tại sao lại chờ tới bây giờ?
Đáy mắt Lục Dao hiện lên một trận tự giễu, hận bản thân không biết nhìn người, cũng hận bản thân chỉ biết nghe lời nói từ một phía. Cũng mệt nàng một lòng xem Ngụy Tuyết Hinh là tỷ muội tốt, kết quả người ta lại muốn mệnh của nàng. Nhìn chung cả đời này của nàng, thật là làm người khác buồn cười đến cực điểm. Nàng xuất thân từ Trấn Bắc Hầu phủ, là đích nữ duy nhất của tam phòng, sự tồn tại của nàng ở trong nhóm quý nữ kinh thành chính là chúng tinh phủng nguyệt*, trước khi thành thân, chính là tiểu cô nương lớn lên ở trong vại mật, lại gả cho đích trưởng tử của Quy Ninh Hầu phủ, biểu ca ruột thịt của nàng, không biết đã khiến cho bao nhiêu người ghen tỵ.