Chương trước
Chương sau
Hôm sau, Tuân thượng triều về thì nói Khanh đợi kết quả từ hắn. Chập chiều sau khi đã kê lại lời khai của mấy

pham nhan han tra khao, han se trinh tau len be ha.

Tuân dù không muốn Khanh sẽ tới hậu cung lần nào nữa nhưng nhìn nàng bồn chồn đứng ngồi không yên thì hắn cũng không đành lòng. Hắn đặt vào tay nàng một con ấn.

"Vương gia, cái đó là gì vậy?", Khanh thắc mắc, cầm con ấn lên nhìn ngược xuôi. Cũng không phải hình thù gì quá

dac sac.

Nhưng quyền lực của con ấn thì không tầm thường...

"Ấn phù của cấm quân."

Khanh há mồm tròn mắt.

Ấn phù là thứ có thể giữ quyền sinh sát trong cấm quân đấy. Hắn trao nàng không sợ nàng ném đi hay đưa cho

Tô gia hay sao.

Nhưng chính hành động nhất thời này của Tuân, Khanh đã hiểu hắn không còn vướng bận chuyện nàng là con dâu do vây cánh Tô Hoàng Hậu sắp xếp nữa. Hắn đã hoàn toàn tin tưởng nàng rồi.

Còn với Tuân, trong cung cấm quân nơi đâu cũng có vài ba kẻ, đều là những tay ám vệ tinh anh được hắn mài giũa trà trộn vào thị vệ tuần phủ trong cung.

Hắn giao nàng là để lỡ nàng có rời khỏi tầm mắt hắn, đeo ấn phủ này bên hông, ám vệ sẽ biết đường mà bảo vệ nàng. Không phải ai trong cung cũng biết mặt Khanh, phải để thế này hắn mới yên tâm được. Hắn chỉ lo cho an nguy của Khanh thôi.

Vụ án của Lan Phi được lật lại một lần nữa, bởi vậy những người có mặt tại yến hội trong cung hôm ấy đều phải có mặt. Bên cạnh đó, Khanh còn dẫn theo vị thái y kia đi cùng. Nhưng lọ thuốc thì không. Nếu nói Trang tần cung cấp chứng cớ thì chẳng hay lại rước họa cho người ta.

Tuân để người lôi lên hai người em trai của cung nữ nọ, đưa tờ mật khai cho Hoàng Đế, ông xem xong thì liếc nhìn

Nghi tần.

"Chuyện của Đức phi, trẫm không ngờ nàng cũng có dính líu đấy."

Nghi tần nghe xong thì quỳ thụp xuống, run lẩy bẩy. A đâu thể kêu oan được, người và vật đều ở đây.

"Be ha, than van con mot chuyen nla muon tau."



"Nói!"

Người của đại lý tự đưa lên một nữ nhân lạ mặt, Tuân tới giật chiếc khăn bịt mắt và miệng ả xuống, tâu rằng:

"Bẩm bệ hạ, đây chính là kẻ đã thích sát vương phi."

Nghe xong chuyện đó tất cả mọi người đều bàng hoàng. Có cả Khanh, nàng vẫn không khỏi thôi bất ngờ về tài cán của phu quân mình. Tra án một cách thần tốc. Hắn ngoài giỏi văn, giỏi võ, thao lược tài tình ra thì còn cả

khoan nay nนีล.

Thế rồi nghe Tuân trình giải mọi chuyện mới thực sự thấy bọn chúng bày trò thích sát Khanh tinh vi cỡ nào.

Nữ ngự y thực sự không chết. Người được mai táng là một cái xác khác đã bị đánh tráo. Vết thắt trên cổ của cô ả chỉ là ngụy tạo, viên đá cườm được Khanh tìm thấy cũng hồng toan tính đổ tội lên đầu Lý tần.

Cả hai kẻ hành hung Khanh khi ấy không lường được sự xuất hiện của nàng, nên đã thích sát Khanh nhằm che giấu chứng cớ. Nhân lúc nàng bị đánh bất tỉnh thì cung nữ kia tráo xác, tìm cách đưa ngự y trốn ra ngoài.

Cô cung nữ kia có thể xem đã làm tròn nghĩa vụ cảm tử, để mình bị phát hiện và chịu tội thay cho nữ ngự y. Điều tra ra thì mới biết hai người này là chị em thân thiết, phụ mẫu mất sớm, gia cảnh đói nghèo. Trong nhà của cô ngự y cũng cất giấu không ít ngân lượng, cũng điều tra được xuất xứ tại cung Nghi tần.

Đương sự là Khanh nghe xong cũng giật mình sửng sốt theo. Hoàng Đế mặt đen lại như đít nổi. Ông nhìn Nghi tần đang quỳ rạp dưới kia.

"Nàng giỏi lắm! Giỏi lắm! Tính toán cả người của hoàng thất, lừa dối cả trẩm! Nàng có thấy bản thân xứng với tần vị hay không? Có xứng với danh vị sinh mẫu của thất hoàng tử không!?"

Ồng không hét, nhưng uy lực của bậc đế vương câu nào câu nấy nói ra đều khiến bầu không khí trở nên căng thẳng đến ngột ngạt.

"Phùng Đức, truyền chỉ của trẫm..."

"Bẩm bệ hạ, thần vẫn còn một chuyện nữa. Lần này là chuyện của Lan phi.", sau Tuân là Khanh ngắt lời ông. Nàng phất tay cho thái y đem tới một hũ cao, cái này nàng nhờ Nhi tới nội vụ phủ lấy, đều là di vật của Lan Phi quá cố.

Bưng trên khay có hai lư sứ. Một cái đựng cao trị sẹo, một cái là hộp phấn, và mấy tờ giấy là son. Những vật này đều đợi ngày giỗ bốn chín của Lan Phi rồi sẽ đốt đi theo nàng.

Vị thái y quỳ xuống dâng lên phía Phùng Đức rồi tâu:

"Vi thần khấu kiến bệ hạ. Tâu bệ hạ, thần to gan dám hỏi có phải hôm đó bệ hạ sẽ nghi giá tại cung Lan phi?"

Hoàng Đế gật đầu. Thái y nghe vậy nói tiếp.

"Nếu thần không nhầm, Lan phi bị rạn ở bụng, vì thế đã xin loại cao thuốc này từ chỗ Tô thái y, vốn nó không độc, nhưng nếu dặm thêm phấn này chính là kịch độc. Bệ hạ, thần xin cả gan lần nữa đoán việc làm của cố nhân, thân làm phi tần để không tạo hình tượng xấu trước mặt Hoàng Đế, chắc chắn Lan Phi đã bôi cao sẹo và dặm thêm phấn ở bụng để che đi, cái thai lớn, lượng phấn dặm không nhỏ, thành ra khi độc phát tác ra ngoài, lục phủ ngũ tạng đã rữa ra nửa rồi."



"Bệ hạ, cao thuốc xin từ chỗ thái y Tô Văn Sảm, còn phần này trước khi trao qua tay Lan phi đã qua người của nội vụ phủ, lai lịch bất minh, cần điều tra thêm."

Khi Khanh vừa nói xong, chợt có người bước vào:

"Không cần điều tra thêm đâu, chỗ bổn cung có chứng có."

Người tiến vào là Lý tần. Ăn mặc trang nhã, vẫn ra nghi thái quyền quý của một quyến nữ danh gia vọng tộc, không hề gì là bị hàm oan đẩy cho dính bùn, vấy cặn. Lý tần quỳ xuống, khẩn quan gia một lạy:

"Bệ hạ, thần thiếp to gan làm trái lệnh người một lần, nhưng nếu hôm nay thần thiếp không nói ra, thực sự sẽ có ngày chết đi vẫn ôm theo án oan tày đình này."

Thị vệ đi theo Lý tần giằng một kẻ mặt mũi lấm lem chúi xuống mặt đất.

"Bệ hạ, hũ phấn của thần thiếp và Lan phi đều từ cùng một nơi mà ra, thần thiếp luôn dùng nó nên xin được kiểm chứng không có độc. Chuyện này bệ hạ có thể hỏi thêm Trang tần, nàng ấy cũng được thiếp tặng, hình thái trên ba chiếc lư cũng na ná nhau."

Trang tần gật đầu theo cái ngoài nhìn của Hoàng Đế. Lý tần nói tiếp, đưa lên một bản ghi chép của nội vụ phủ:

"Đây là tên nô tài phụ việc quét tước ở cung thần thiếp. Bị thiếp bắt gặp trộn thứ bột đáng ngờ vào trong phấn.

Phấn này thiếp dùng ngân lượng đưa ra ngoài cung nhờ đại phu kiểm chứng thì cùng một loại với Lan phi. Bệ hạ, thiếp có dùng cao trị sẹo, lẽ nào thần thiếp lại tự ám toán mình ư? Xin bệ hạ minh giám."

Hoàng Đế lật giở một hồi thì ném quyến sổ xuống bàn.

"Nghi tần.", ông chỉ về phía tên nô tài kia, "Người của cung nàng sao không tới mà nhận? Hắn cũng chính là kẻ được nàng sai trộn độc vào trong hũ phấn của Lan phi đúng không?"

Nghi tần run rẩy, nói lí nhí:

"Thần thiếp không có..."

Làm sao mà cãi lại cho được... Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế khi mà tên nô tài kia từng là người cung Nghi tần lại hạ độc đã từng cướp đi sinh mạng của Lan phi vào hũ phấn của Lý tần cơ chứ.

Hoàng Đế nhắm nghiền mắt, có lẽ ông đã mệt mỏi với toan tính hậu cung rồi. Ông đứng dậy rời đi, lúc đi chỉ nói lại một câu rằng:

"Nghi tần giáng làm thứ nhân, ban lụa trắng. Bắt giam Tô Vân Sảm và gia quyến, điều tra triệt đề. Những kẻ trực tiếp ra tay vào việc ám sát hoàng thất, ban rượu, gia nhân vĩnh viễn không được bước vào cấm thành Thăng Long nửa bước! Phục chức quý phi cho Lý tần, phụ Hoàng Hậu cai quản lục cung. Thất hoàng tử sẽ được Lý quý phi nuôi dưỡng."

"Thần thiếp tạ ơn bệ hạ."

"Cung tiễn bệ hạ thánh an!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.