Trong thoáng chốc, cả cái phủ Trịnh đã náo loạn cả lên, người hầu kẻ lại thi nhau tìm người đến cứu giá Vương phi, hoàn toàn ngó lơ tiểu thư ngự sử đang ướt như chuột lột nhìn bên bến sông.
Ở đó thế nào lại có Lý Văn Lộc, hắn biết bơi nên đã nhảy xuống cứu Khanh. Lúc Khanh lên được tới bờ thì bà cả trực tiếp giáng thêm một cái bạt tai vào ả Vân:
“Mày làm thế nào mà khách khứa lại thành ra như này hả con?”
Ả ôm mặt, nước mắt rưng rức, chỉ về phía Khanh người đang run lẩy bẩy vì nước lạnh. Văn Lộc nhìn còn chẳng đành, hắn khoác áo cho nàng.
Ả Huyền lí sự cùn:
“Ả ta, ả ta đẩy Tạ tiểu thư xuống mà u. Con có làm gì đâu?”
Lúc này Khanh chỉ cần im lặng, thì chắc chắn sẽ có kẻ nể mặt Tuân mà ra bợ đỡ cho nàng:
“Cô đừng có điêu, tôi thấy Tạ tiểu thư thì đứng sát bờ, vương phi lại vùng vẫy dưới nước. Chẳng hay đẩy vương phi người ta xuống xong mất thăng bằng rồi lao đầu theo chứ gì?”
“Phải đấy! Tôi cũng thấy thế mà.”
“Chả vừa nhau đâu, mà cô lại khô ráo nhất ở đây đấy, cô Trịnh ạ!”
“Này, bà Trịnh cứ để con nó chỉ mặt Vương phi thế à? Quan gia mà biết, lớ ngớ là rơi đầu bây giờ đấy.”
“Ừ, dạy dỗ kiểu mô để nó trỏ thế. Láo!”
“Thôi, thôi, thôi. Mần đồ khác cho vương phi thay rứa để người ta run thế kia.”
“Thật, làm ăn mà chán. Đun lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3652525/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.