Trong cơn hoảng loạn, 1 vòng tay lớn bao lấy cả cơ thể của cô. Kiều Nguyệt Nga cảm thấy ghê tởm, lí trí mách bảo cô phải thoát khỏi nên cô dùng cả sinh mạng để thoát khỏi vòng tay kia.
-" Tiểu Nguyệt...
Giọng nói run rẩy truyền đến khiến cô ngỡ ngàng, ánh mắt của cô thấy thần ngước nhìn lên.... là khuôn mặt mà từng giây phút cô đều nhớ đến... lúc này thế giới dường như mới vận hành lại, hương thơm nam tính quen thuộc truyền tới như dã đông lớp phòng bị của cô.
Anh ân cần nhìn cô... anh đang khóc.
Bàn tay của cô run run chạm lên mặt của anh, khóe mắt không tự chủ mà rơi xuống giọt nước mắt lạnh ngắt. Môi của cô mấp máy.
-" Bân Bân, là anh thật sao?"
Anh cười nhẹ rồi gật đầu, đôi mày của anh cau lại vì đau lòng.
-" Ừm... anh tới rồi."
Kiều Nguyệt Nga về lên ôm chầm lấy anh rồi khóc ra tất cả những uất ức... Cô khóc tới khi kiệt sức ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh.
Một lúc sau.
-" Xử lí gọn gàng đi."
Giọng của anh lạnh ngắt vang lên trong chiếc xe. Kiều Nguyệt Nga nằm trong vòng tay của anh lim dim dụi mắt tỉnh dậy. Thấy cô cựa quậy anh ân cần hỏi.
-" Em tỉnh rồi sao?".
Vừa nhìn thấy anh cô lại vòng tay qua cổ ôm anh thật chặt. Vương Việt Bân nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng an ủi cô.
-" Đừng sợ, không sao nữa rồi."
Một lúc sau cô ngừng khóc, buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3643502/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.