Sau khi cưỡng ép đưa ba mẹ về nhà, Kiều Nhất một mình trở lại bệnh viện, vừa bước vào phòng cậu đã thấy
Vương Việt Bân ngồi cạnh giường nắm chặt tay của cô.
Kiều Nhất buồn bã, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe như chỉ trực chờ rơi lệ.
-" Anh đã biết trước rồi sao?'"
Vương Việt Bân vẫn ngồi thất thần ở đó, ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô.
-" Ừm."
Hơi thở của Kiều Nhất nặng nề, giọng nói trở nên nặng âm mũi.
-" Không có cách nào cứu được chị ấy sao?."
Vừa liếc nhìn thấy gương mặt của cô nước mắt của Kiều Nhất rơi xuống, cậu không kìm được mà nức nở, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
-" Tại sao chuyện này lại xảy ra vậy?... Phải làm sao đây?... Thật đáng ghét... Tại sao ông trời lại bất công với chị ấy như vậy?."
Vương Việt Bân từ từ đứng dậy rồi kéo Kiều Nhất ra ngoài.
-" Cậu đừng làm ồn để chị cậu ngủ một chút."
Kiều Nhất bị anh kéo tới một hành lang vắng, cậu ngồi dựa tường cúi úp mặt vào gối khóc rất lâu, Vương Việt Bân vẫn kiên nhẫn đứng tựa vào lan can chờ cậu bình tĩnh trở lại.
Kiều Nhất không khóc thành tiếng nữa, cậu vẫn ngồi xổm, nghiêng đầu tựa lên đầu gối, nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống.
-" Thực sự không có cách nào sao?... "
Thi thoảng câu nói đó lại vang lên, cứ như vậy rất lâu. Thấy cậu như vậy, Vương Việt Bân định trở về phòng bệnh với cô thì Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3630863/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.