Kiều Nhất đứng bên cạnh quay sang nhỏ giọng an ủi cô.
-" Chị đừng để tâm những lời mà họ nói, ăn xong họ cũng sẽ nhà ai người nấy về, chúng ta cũng sẽ không phải chịu đựng quá lâu đâu."
Cô nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười.
-"Um."
Khi cả đám người ăn xong gần nửa thì 3 mẹ con nhà cô mới chuẩn bị bắt đầu ngồi xuống. Vừa kéo ghế thì tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Nhất đang yên vị đặt đũa xuống định đứng dậy thì cô can.
-" Để chị."
Kiều Nguyệt Nga bước về phía cánh cửa cách đó không xa. Mở cánh cửa ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đứng chắn trước mặt cô. Kiều Nguyệt Nga nâng mắt lên, vẻ mặt chợt cứng lại.
-" Sao... anh lại ở đây?."
Chỉ sau 2 ngày, nhìn anh đã tiều tụy hơn, dưới mắt hiện lên quầng thâm mờ nhạt, mái tóc đen rũ xuống lấp ló che đi vầng trán, bờ môi của anh khô khốc.
Vương Việt Bân thâm tình nhìn cô.
-" Tìm được em rồi."
Cô nhìn thấy hình ảnh "tàn tạ" của anh thì không khỏi đau lòng, cô cau mày.
-" Lạnh thế này sao anh không mặc áo khoác?."
Anh vẫn chăm chú nhìn cô.
-" Xe hỏng giữa đường, anh phải xuống sửa nên áo khoác bị ướt, bây giờ đang ở trong xe."
Sau đó giọng nói của mẹ cô từ trong nhà vọng ra.
-" Ai vậy con?."
Cô mới chợt nhận ra là mình ra ngoài hơi lâu. Kiều Nguyệt Nga nhìn anh, thấy anh trong bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3630855/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.