Đi tới hành lang cô bắt gặp Hàn Dương, nhìn thấy cô anh ta cũng dừng lại mỉm cười nói.
-" Em tới tái khám sao?, ổn không?."
Trước lời quan tâm của anh cô lại rất vô cảm, cô không trả lời làm nụ cười của Hàn Dương trở nên ngượng ngùng.
-" Vậy em về nhà cẩn thận."
Kiều Nguyệt Nga liếc nhìn đống tài liệu trên tay Hàn Dương.... đó là tài liệu nghiên cứu về tuyến tụy, anh ta vừa đi ngang qua cô lại nói.
-" Tôi nghe nói anh đang liên hệ với cách bác sĩ nghiên cứu về tuyến tụy...
Kiều Nguyệt Nga từ từ quay lại nhìn anh, ánh mắt của cô đen láy sâu thẳm không thể đoán biết được suy nghĩ.
-" Nếu anh làm việc đó vì tôi... thì làm ơn hãy dừng lại đi."
Nụ cười của anh bị câu nói của cô chặn đứng, vẻ mặt ban nãy còn vui vẻ bây giờ đã hóa tàn tích. Hàn Dương không gật mà nhận.
-" Chúng ta còn cơ hội... tại sao em lại bi quan như vậy??"
Kiều Nguyệt Nga cười lạnh, khóe mắt của cô đỏ lên vì kích động.
-" Đây là lời mà một bác sĩ nên nói sao?... Anh đang gieo một hi vọng viển vông cho bệnh nhân đấy."
Hàn Dương không kìm cảm xúc nữa, tiếng nói của anh vang vọng cả một hành lang vắng người.
-" Sao em lại trở nên như vậy? Em đã từng nói cái gì cũng phải cố găng đến cùng cơ mà... Em đã từng nói vậy...
sao bây giờ em lại không làm vậy?."
Kiều Nguyệt Nga nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3630849/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.