Trên núi Tử Nguyệt quanh năm tràn đầy tiên khí. Chủ điện ở giữa, tường ngọc ngói lưu ly, trong sự uy nghiêm có chứa thánh khiết. Bậc thềm ngọc nối thẳng tới chủ điện. Ngải Thiển hưng trí bừng bừng, vừa nhảy trên thềm ngọc, vừa sờ sờ lan can. Cảm giác vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp. http:// Ngải Thiển đi hết bậc thềm ngọc mới nhớ tới Nguyệt Ca đi lên bằng cách nào? Nàng quay đầu lại thì thấy hắn lơ lửng trên không trung, khoai thai nhẹ nhàng đi tới, tựa như một đóa tuyết liên thánh khiết nở rộ giữa bầu trời. Khóe môi hắn chứa sự thỏa mãn khiến người ta cảm thấy hâm mộ và ghen ghét. Nguyệt Ca từ từ hạ xuống cạnh Ngải Thiển, mỉm cười nhìn nàng. Ngải Thiển phồng má, tức giận lên án: “Bây giờ muội muốn học tiên pháp.” Nàng lớn tiếng tuyên bố để thể hiện sự bất mãn của mình. Diễn - ●Đàn - ⊱Lê - Quý - ♫Đôn “Được. Muội muốn học thì ta sẽ dạy ngay cho.” Giọng Nguyệt Ca nhẹ nhàng thoải mái, dịu dàng. Ngải Thiển nghe nhưng không nắm được điểm quan trọng nhất. Nàng ngạc nhiên nhìn hắn tới mức thất thần. Nam tử tao nhã thế này mà để mấy cô gái ở thế giới hiện đại gặp được thì chắc họ sẽ phát điên mất. Không biết mình có thể trở về được không. Tiếc là không có máy chụp hình. Nếu chụp được vài tấm về bán thì chắc chắn sẽ phát tài. Nghĩ tới đây, Ngải Thiển cảm thấy mất mát, cúi đầu. Không có máy chụp hình… Nhưng ngay sau đó, nàng liền nở nụ cười đắc ý. Không có máy chụp hình, nàng có thể dùng bút vẽ! Từ lúc bốn tuổi, ba đã mời thầy giáo dạy nàng vẽ tranh. Nàng không học chơi. Nhân phẩm và học vấn của Ngải Thiển nàng đều ưu tú, xứng đáng là học sinh xuất sắc! Ngải Thiển nghĩ tới là hành động ngay. Nàng ngoắc Nguyệt Ca: “Nguyệt Nguyệt, lại đây mau.” Cái gì? Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Ca ngạc nhiên. Hắn không nghe lầm chứ? Nha đầu gọi hắn là Nguyệt Nguyệt? “Sao lại ngây ra thế? Nhanh vào nào.” Ngải Thiển vội vàng chạy tới đẩy xe lăn cho Nguyệt Ca. Nguyệt Ca phục hồi tinh thần lại, ngước mắt hỏi: “Sao muội lại gọi ta là Nguyệt Nguyệt?” “Huynh không thấy dễ nghe à?” Ngải Thiển cúi đầu, rướn cổ lên nhìn mặt của hắn. Hắn lắc đầu: “Nghe rất lạ.” Diễn ♥ Đàn - Lê - Quý ☀ Đôn “Không lạ. Gọi vậy rất thân thiết, phải không?” Ngải Thiển vừa thấy dường như Nguyệt Ca không thích xưng hô như vậy, vội vàng tẩy não cho hắn. Hắn không muốn cãi nhau với nàng. Chẳng qua chỉ là xưng hô mà thôi, gọi thế nào cũng giống nhau. Ngải Thiển thấy Nguyệt Ca không phản đối, đẩy xe lăn vào điện đầy cao hứng, vừa đi vừa nói: “Nguyệt Nguyệt, huynh có thể biến ra giấy bút không?” “Có thể. Muội định làm gì vậy?” Nguyệt Ca cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Ngải Thiển. Sao lại nhảy sang đề tài này rồi? “Huynh đừng hỏi. Biến ra cho muội nhanh lên.” Ngải Thiển hưng phấn, thúc giục. Nguyệt Ca bất đắc dĩ, đành đọc chú ngữ, chắp hai tay lại rồi vẽ một đường trong không khí. Ngải Thiển liền phát hiện trên tay mình có thêm một chồng giấy mềm nhẵn, còn có cả một cái bút lông, còn Nguyệt Ca thì cầm mực và nghiên mực. Hai mắt Ngải Thiển xem xét cách trang trí đại điện. Ở giữa điện có một cái bàn, trên đó là một thanh bảo kiếm thoạt nhìn rất đẹp. Trông nó có vẻ rất đáng giá, không biết bán được bao nhiêu tiền. Trước thanh bảo kiếm có nhang và đèn. Bên trái là một bộ bàn ghế bằng gỗ tử đàn. Đó chính là thứ nàng muốn tìm. Ngải Thiển đẩy Nguyệt Ca vào đại điện, bỏ giấy bút trên tay lên bàn. Ngay sau đó, nàng quay lại lấy nghiên mực trên tay hắn. Diễn ❂Đàn Lê ❁Quý Đôn “Muội định làm gì?” Nguyệt Ca không hiểu. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng. “Huynh ngồi đó, đừng động đậy là được rồi.” Ngải Thiển vừa mài mực, vừa dặn dò hắn phải làm gì. Trong mắt nàng, hắn chính là bạc trắng lấp lánh. Nguyệt Ca rất muốn trợn trắng mắt nhưng kiềm lại được. Hắn là tiên, sao có thể có cảm xúc của người phàm được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]