Thật vất vả mới chờ mặt trăng lên cao bằng con sào, bầu trời thuần một màu, Ngải Thiển chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh lẽo xung quanh, cây hòe đung đưa vô cùng khoa trương, đầy hưng phấn.
"Nguyệt Nguyệt sư phụ, chúng ta phải vào ạ?" Ngải Thiển xoa xoa tay mình, nói.
"Ừ, lại đây." Nguyệt Ca vẫy tay với Ngải Thiển.
Ngải Thiển ngoan ngoãn đi tới.
"Sao vẫn thấy lạnh nhỉ?" Nguyệt Ca hơi không hiểu mà nói, nhưng vẫn vươn tay sưởi ấm cho Ngải Thiển.
"Con cũng không biết. Con cảm giác rất bất thường." Ngải Thiển hoang mang nói, không phải người lạnh mà là chỉ cảm thấy cái lạnh.
"Không sao." Nguyệt Ca an ủi.
"Vâng. Vậy chúng ta vào đi." Nghĩ sắp được gặp ba đại mỹ nam trong lời đồn, Ngải Thiển cũng hơi hưng phấn. Không biết bán được bao nhiêu tiền nhỉ?
"Đừng vội." Nguyệt Ca cười, kéo Ngải Thiển lại, "Chúng ta vào trong mộng."
"Hả?"
"Ừ." Nguyệt Ca cười nhạt, gật đầu, sau đó buông Ngải Thiển ra, hai tay chắp lại trước ngực tạo ra một thủ thế, ánh sáng trăng nhàn nhạt hiện ra, bao phủ lấy hai người. Không chờ Ngải Thiển kịp phản ứng hai người đã biến mất tại chỗ.
Trong căn phòng lớn nguy nga lộng lẫy, màn lụa năm màu từng tầng, bay lên theo gió, thầm nghe thì thấy có tiếng cười của nữ tử và nam nhân. Vén màn lên thì thấy một cái giường lớn xa họa đập vào mắt Ngải Thiển, qua lớp sa mỏng có thể thấy được trên giường có một nữ tử và ba nam nhân đang nằm. Nữ tử này chính là Tô Ly.
Thấy có người xông vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-do-nhi-yeu-nghiet/1636573/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.