"Cái gì? Đồ đệ của Nguyệt môn chủ là ma tinh?"
Người có tính hơi xúc động kia đã rút bảo kiếm ra, chỉ về phía Ngải Thiển. Kiếm rút ra tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Bạch Tầm Yên lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt.
Thủy Trình nhìn thấy thì kinh hãi nói: "Mọi người bình tĩnh, tình hình còn chưa rõ mà."
"Không được động thủ." Thủy Linh Nhi vội la lên.
"Thà giết lầm còn hơn để lại mầm họa." Một người hét lớn.
"Đây là đạo lý của tiên à?" Nguyệt Ca lạnh nhạt hỏi người kia.
Người nọ bị khí thế trong trẻo lạnh lùng của Nguyệt Ca đè lên, nhất thời không nói ra lời.
"Các vị tiên trưởngd♧đ♧L♧q♧đyên tĩnh một chút. Mọi chuyện còn chưa được làm rõ, không thể xúc động được." Tiêu Dao tiên nhân và Thanh Tuyền tiên nhân cũng đồng thanh nói.
"Các vị định làm gì vậy?" Vân Chiến cũng cười lạnh hỏi mọi người rút kiếm ra.
Những người đó chỉ là những con tôm nhỏ nên sững sờ chốc lát, cùng thu hồi kiếm.
Nghiên Nghị cao giọng nói: "Mong Nguyệt môn chủ cho chúng ta một lời giải thích."
"Nàng không phải là ma tinh." Nguyệt Ca chỉ nói một câu, đôi mắt phượng thanh tịnh đẹp đẽ quét một vòng qua mọi người, mang theo khí thế.
"Chứng cớ đâu?" Bạch Tầm Yên không nhanh không chậm hỏi.
"Các ngươi thấy trên người nàng có ma khí?" Nguyệt Ca nhìn cũng không thèm nhìn Bạch Tầm Yên, ánh mắt lạnh nhạt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chỉ cảm nhận được tiên khí thuần khiết, làm gì có ma khí.
"Nhìn đi, chỉ là hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-do-nhi-yeu-nghiet/1636563/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.