Chương trước
Chương sau
"Ngự kiếm mà đi, người kiếm hợp một." Nguyệt Ca thốt ra tám chữ.
Ngải Thiển nhắc lại một lần.
"Con bước lên thân kiếm, nín thở tập trung suy nghĩ, tâm ý tương thông với nó, lòng niệm khẩu quyết." Nguyệt Ca kiên nhẫn giảng giải.
Ngải Thiển liếc nhìn kiếm Ngư Trường, làm theo lời Nguyệt Ca, từ từ đi tới. Lúc tới cạnh kiếm Ngư Trường thì nó lại run nhẹ lên như đang nói: "Đồ ngốc, tỷ có thể học được à?"
Lời này chọc giận Ngải Thiển ngay lập tức. Nàng bước lên thân kiếm Ngư Trường không chút do dự, đạp lênd❖đ❖L❖q❖đthật mạnh lại còn dẫm dẫm mấy cái thật độc ác. Đơn giản là nàng coi kiếm Ngư Trường như kẻ thù để trút giận.
Nó vô cùng uất ức, xin tha thứ: "Bà cô, người nâng cao bàn chân quý lên, nâng cao bàn chân quý lên."
Quả thực Ngải Thiển dừng động tác lại nhưng rất kỳ lạ mà hỏi: "Mi có thể dùng thành ngữ một cách khéo léo vậy hả? Học được ở đâu?"
"Học được của chủ nhân trước." Ngư Trường thành thật trả lời, không dám bất kính.
"Không tệ." Ngải Thiển sờ cằm, gật đầu, "Ngươi còn có bản lĩnh gì nữa?"
"Ta còn có thể kể chuyện cười." Ngư Trường đắc ý nói.
"Cũng? Học của chủ nhân trước hả?" Ngải Thiển nhảy xuống khỏi thân Ngư Trường.
"Đúng."
"Được rồi." Ngải Thiển không làm khó Ngư Trường nữa. Nàng bước lên thân kiếm, làm theo tất cả những gì Nguyệt Ca nói.
Ngư Trường cũng không dám không đứng đắn nữa.
"Ngự kiếm mà đi, người kiếm hợp một." Ngải Thiển lặng lẽ nhớ lại những lời này trong lòng, sau đó có thể cảm nhận được Ngư Trường truyền đạt ý nghĩ cho nàng, tâm ý tương thông thật.
Một giây sau.
Kiếm Ngư Trường dừng lại một chút rồi bỗng lao đi như sao xẹt.
Người Ngải Thiển không kìm được mà ngã ra sau, giang hai tay cố gắng ổn định thân hình, thầmd✿đ✿L✿q✿đmắng to Ngư Trường, định bay mà không lên tiếng trước. Vậy mà nó còn đáp lại nàng rằng: "Người nói ta bay là tỷ, tỷ lại không biết ta bay?"
Ngải Thiển không nói gì.
"Bịch". Ngải Thiển bỗng rơi xuống như thiên thạch. Nàng bị cái gì đó cản lại nên nhanh chóng té xuống.
Nguyệt Ca thấy thế vội vàng rung tay áo, tay áo trắng như tuyết vươn dài ra, bay về phía Ngải Thiển.
Ngải Thiển an toàn rơi vào trong lòng hắn mà kiếm Ngư Trường cũng cũng đáng thương mà rơi xuống đất đánh "keng" một tiếng.
Ngải Thiển được an toàn, lập tức trừng kiếm Ngư Trường đầy độc ác: "Mi bay kiểu gì thế hả?" 
Kiếm Ngư Trường kêu lên đầy vô tội: "Đụng vào kết gới, ta cũng không có cách nào khác. Tỷ nên trách Nguyệt môn chủ ấy."
Giọng Ngải Thiển nghẹn lại, quay lại nhìn Nguyệt Ca.
Vẻ lúng túng thoáng qua đáy mắt Nguyệt Ca: "Ta bày kết giới xung quanh, vừa rồi các con đụng phải nó."
"Ặc..." Ngải Thiển cũng cảm thấy lúng túng, không thể mắng thành lời. Nàng đi tới ôm Ngư Trường, dỗ dành nó một chút.
Đang lúc Ngải Thiển luyện được cảm nhận thì bên ngoài có tin. Có thứ gì đó bay vào qua kết giới.
Nguyệt Ca giơ tay lên, trong tay có thêm một con hạc giấy ngay. Ngải Thiển tò mò, đi lại nhìn thì thấy con hạc giấy này giống y như thật, cũng mở miệng nói: "Có chuyện quan trọng cần bàn, đến phòng nghị sự ngay." Đây rõ ràng là giọng Vân Chiến.
Con hạc giấy vừa dứt lời thì lập tức biến thành tro bụi.
"Con hạc giấy này có thể nói được hả?" Ngải Thiển cảm thấy thật ly kỳ.
"Ừ, đây là hạc giấy chuyển lời, có thêm pháp thuật, là do ý nghĩ làm thành, hoàn thành nhiệm vụ thì nó sẽ tiêu tan ngay." Nguyệt Ca thản nhiên giải thích.
"Vậy có phải hôm nay không luyện nữa không?" Ngải Thiển hỏi.
"Ừ." Nguyệt Ca giơ tay bỏ kết giới, "Ngày mai quay lại, được không?"
"Được." Ngải Thiển cười khẽ, trả lời. Nàng biết có chuyện quan trọng. Nàng thu hồi kiếm Ngư Trường, cùng rời đi với Nguyệt Ca.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.