"Âm cô nương?" Đây là lần đầu tiên Ngải Thiển gọi một người như vậy. Nàng nhìn Âm Tuyền đang cúi đầu không biết nghĩ gì, nhịn không được mà gọi nàng ta. Tên cũng đẹp như người vậy.
"Âm cô nương?" Ngải Thiển gọi liên tục vài tiếng, nâng giọng lên mới kéo hồn Âm Tuyền về với xác.
Âm Tuyền nâng đôi mắt hơi mờ sương của mình lên nhìn Ngải Thiển, cười áy náy: "Thật thất lễ, xin Ngải cô nương đừng trách. Ta...Chỉ đang suy nghĩ một chuyện mà thôi."
"Không sao, tỷ cứ nghĩ tiếp đi, đừng ngại." Thấy khuôn mặt xinh đẹp như vậy, Ngải Thiển không thể tức giận được.
"Thật bất ngờ." Âm Tuyền không nhịn được, nhếch môi nở nụ cười.
Thế nào là tiếu nhan như hoa (khuôn mặt tươi cười như hoa),Ngải Thiển đã hiểu được rồi. Dung mạo tuyệt thế này tựa như một đóa hoa lê tao nhã đang hé nở vậy.
Âm Tuyền cười, nhìn Ngải Thiển, dường như thật dịu dàng.
Ngải Thiển luôn ở trong trạng thái bị chấn độngd❖đ❖L❖q❖đnên không nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt Âm Tuyền.
"Ngải cô nương." Giọng nói êm ái xứng với dung nhan tuyệt mỹ, thật là được ông trời thiên vị.
Ngải Thiển nhìn thẳng Âm Tuyền, không tự giác được mà mềm giọng: "Có gì cứ nói thẳng."
"Nghe nói Nguyệt sư thúc nhặt muội từ dưới chân núi?" Âm Tuyền nhẹ nhàng giơ cổ tay trắng nõn lên, dịu dàng nhìn Ngải Thiển.
"Đúng vậy." Ngải Thiển gật đầu. Là Nguyệt Nguyệt nhặt nàng về, không sai. Nàng không thấy lời này của Âm Tuyền có gì bất thường.
"Đã quen với núi Tử Nguyệt chưa?" Âm Tuyền vươn tay vuốt ve bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-do-nhi-yeu-nghiet/1636527/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.