Bị phản lại một đòn, lông mày Vân Chiến dựng thẳng lên, cố gắng bẻ lại: "Ta...Ta nói vậy mà thô tục hả? Ta chỉ nói sự thật thôi."
Ngải Thiển chớp đôi mắt to tràn đầy ý cười: "Sự thật? Chuyện muội vừa nói cũng là thật."
"Này..." Lưỡi Vân Chiến như bị buộc lại, nhất thời không tìm được lời nào để biện bạch cho mình.
A Thương đứng bên cạnh lấy tay bịt miệng, cố gắng nhịn cười. Chẳng hiểu tại sao tâm trạng hắn lại vô cùng tốtdღđ♥L☆q♥đ khi thấy sư phụ mình cam chịu như thế. Trước kia đều là sư phụ trêu chọc người ta, rất hiếm thấy sư phụ có lúc nói không ra lời thế này. Bầu không khí lúc này đột ngột trở nên vô cùng căng thẳng.
Người phản ứng lớn nhất không ai ngoài Vân Chiến. Hắn vốn cam chịu, ngay lập tức quay mũi giáo về phía A Thương: "Tiểu tử ngươi, không đi luyện công mà đứng đây làm gì?"
"Con..." A Thương không kịp thu nụ cười lại, nét mặt hơi bối rối, nhìn Vân Chiến.
"Về luyện Ngự Kiếm Thuật bảy ngày bảy đêm cho ta. Chưa hết thời gian này thì không được nghỉ." Vân Chiến quắc mắt, cả giận, nói.
"Sư phụ..." A Thương bày ra vẻ mặt khó coi hơn cả khóc. Cuối cùng thì hắn đã cảm nhận được vui quá hóa buồn nghĩa là thế nào.
"Còn không đi mau?" Vân Chiến lại trừng mắt.
"Vâng...Sư phụ." A Thương uất ức, hạ thấp giọng, hành lễ với mọi người rồi lui xuống ngay lập tức.
Vân Chiến gật đầu hài lòng,dღđ❉L❉qღđcuối cùng thì nỗi khó chịu trong lòng đã tan đi một ít.
"Thật không ngờ huynh không chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-do-nhi-yeu-nghiet/1636507/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.