Thoáng một cái, thời gian đã trôi qua ba ngày.
Từ sau ngày kí kết hiệp nghị, Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Mặc Nhiên chung sống khá hài hòa.
Mà trải qua ba ngày dưỡng thương, Lý Mặc Nhiên đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng chưa thể hoàn toàn tự lo liệu, nhưng đã có thể tự ăn cơm được.
Bạch Tiểu Mễ từ ngày đó, ngẫu nhiên có thể đi lại bên ngoài, tuy rằngthỉnh thoảng bị Lão Tam, Lão Tứ gây khó khăn, nhưng đối phó với thiếuniên mười mấy tuổi, Bạch Tiểu Mễ đương nhiên không sợ, huống chi hiệntại nàng còn có núi dựa.
Bạch Tiểu Mễ thích ý đi lại bên trong Hắc Phong trại, hôm nay tính toánđi phía tây Hắc Phong trại, nhưng đang đi, liền phát hiện một ánh mắtsắc bén đang nhìn mình, Bạch Tiểu Mễ quay lại tìm đến khi thấy rõ ngườikia đang nhìn mình, sắc mặt nàng hơi hơi thay đổi một chút, nhưng rấtnhanh khôi phục, nàng xoay người rời đi, đối với người này Bạch Tiểu Mễkhông có cảm tình gì tốt cả.
“Thế nào, chột dạ sao?” Thanh âm đạm mạc xa cách hướng Bạch Tiểu Mễ nhàn nhạt vang lên, không phát hiện ra hỉ giận từ chủ nhân của thanh âm này.
Không nghe thấy, không nghe thấy! Bạch Tiểu Mễ bước thật nhanh tính rờikhỏi nơi này, nhưng thực hiển nhiên người nào đó không có ý tứ buông tha cho nàng, chỉ trong chớp mắt một thân ảnh màu trắng xuất hiện trướcmắt, chắn trước mặt nàng.
“Xem ra ta đã quá coi nhẹ ngươi, ngươi thế nhưng lại có thể khiến choĐại ca cho phép ngươi tự do đi lại trong Hắc Phong trại!” Thanh âm người tới vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-dien-vien-man-the/202150/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.