Chương trước
Chương sau
Kỷ Trường bóp quỷ keo kiệt trong tay, lạnh lùng hỏi: "Nói cho ta biết, Bình Đẳng Vương ở đâu?"

Quỷ keo kiệt kêu lên: “Ta cũng không biết...” Bang, Kỷ Trường dùng tay chặt đứt nửa đầu của ác quỷ.

Quỷ keo kiệt: “......"

"Thật sự không biết, bọn ta bị một nữ quỷ đeo khăn trùm đầu màu đỏ thả ra. Cô ta là quỷ tướng..."

Kỷ Trường cười khẩy và cắt đứt nửa đầu còn lại của quỷ keo kiệt. Đầu của quỷ keo kiệt bỗng giống như một cây bút chì được mài nhọn...

Quỷ keo kiệt khóc không ra nước mắt, nó nghi ngờ Kỷ Trường mượn danh nghĩa ép cung để trả thù cho Túc Bảo.

Nó chẳng qua chỉ cắn Túc Bảo một miếng thôi mà!

Con nhóc này hoạt bát lắm mà, cắn một miếng cũng có sứt sẹo miếng thịt nào đâu!

Quỷ keo kiệt cố gắng hết sức để nghĩ lại nhưng chỉ nghĩ ra một thông tin quan trọng: "Nơi bọn ta đi ra có lá bạch quả! Còn có cả tiếng chuông!”

Mộc Quy Phàm nheo mắt, lá bạch quả, chuông. Hai thông tin này đủ để khoanh vùng một số vị trí. Kẻ phản bội Bình Đẳng Vương, anh nhất định sẽ tìm ra gã!

Quỷ keo kiệt trưng ra vẻ mặt nịnh nọt: "Nhìn xem, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi có thể..."

Kỷ Trường bày ra vẻ mặt vô cảm: "Còn có gì muốn nói không?” Quỷ keo kiệt vắt óc: "A... không còn nữa, thật sự không còn nữa." Kỷ Trường gật đầu: "Vậy ngươi lên đường nhé."

Nói xong, hắn vung tay lên, quỷ keo kiệt biến thành tro bụi và bị hồ lô hấp. thụ.

Đã là quỷ hồn dưới trướng Bình Đằng Vương thì Kỷ Trường không thể giữ lại.

Trên đời nào tránh được chữ ngời Hắn chỉ có một đệ tử, không thể cược ván bài này.

(Quỷ keo kiệt

Lúc này Túc Bảo đang nằm trên vai Mộc Quy Phàm, bé bưồn ngủ đến không mở mắt được.

Bé thực sự mệt mỏi.

Lúc nãy chiến đấu hăng quá nên không cảm thấy gì, bây giờ khi mọi việc xong xuôi, bé chỉ thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều rã rời.

"Cắt sầu riêng... cắt bí đao..." Cô bé con vừa ngủ say vừa lẩm bẩm.

Bà cụ Tô đợi suốt đêm, đến 0 giờ sáng, Tô Nhất Trần đưa bà về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi bình minh, bà cụ Tô lại quay lại để chờ đợi.

Cuối cùng, cửa nhà hàng trên tầng năm mở ra, Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo. đang ngủ say bước ra.

"Không sao chứ?" Bà cụ Tô đau lòng hỏi: "Con bé đã làm gì suốt đêm vậy? Thật là, muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ cũng không được..."

Mộc Quy Phàm cười nói: “Đừng lo lắng ạ..."

Dừng một chút, anh nhìn về phía Tô Nhất Trần: "Dù sao cậu cả cũng rất giàu có, tối nay chúng ta tổ chức tiệc sinh nhật bù nhé."

Tô Nhất Trần:

Bà cụ Tô đang định nói gì đó thì chợt nheo mắt lại vì nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn sưng đỏ của Túc Bảo.

Không chỉ đỏ mà còn sưng tấy như món thịt lợn kho mà bà làm! "Mộc Quy Phàm...!" Trong mắt bà cụ hiện lên sát khí.

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, đôi chân dài bước ra xa hai mét rồi biến mất ở lối vào thang máy trong nháy mắt.

"Con đưa Túc Bảo về phòng!"

"Con bé đang buồn ngủ lắm! Cả đêm con bé không ngủ nên không thể làm ồn được..." Nói xong Mộc Quy Phàm cùng Túc Bảo đã biến mất.

Bà cụ Tô muốn đuổi theo nhưng lại sợ quấy rầy Túc Bảo ngủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bé bị Mộc Quy Phàm bế đi.

Bà lập tức trừng mắt với Tô Nhất Trần: "Con đang nhìn cái gì vậy? Sao không nhanh chóng lo liệu tổ chức bữa tiệc khác đi? Tiệc sinh nhật hôm qua không tính!"


Mọi người nhanh chóng bỏ chạy.

Ngay cả Diêu Linh Nguyệt cũng quay người bỏ chạy cùng Tô Nhất Trần.

Bà cụ Tô cuối cùng cũng thở dài nhìn nhà hàng tầng năm, bát đĩa ngổn ngang.

Không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, mấy cái bàn cũng đổ xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.