Sau khi họ Tô rời đi, tấm vải che phủ tảng đá bị thổi bay, lộ ra màu tím sáng.
Chú Ngưu đang tuần tra thì nhìn thấy viên ngọc bích lộ ra ngoài.
“Của cải không nên để lộ ra ngoài...” Chú Ngưu lẩm bẩm, liếc thấy dì Ngô đang muối dưa cải, chú Ngưu liền lấy tấm màng nhựa màu trắng mà dì Ngô định bọc dưa bắp cải quấn quanh tảng đá.
Dì Ngô: "Này... anh đang làm gì vậy! Tôi dùng cái này lúc muối dưa cải đó!"
Dì Ngô lại nhìn tảng đá bị quấn vải trắng khắp mình, bây giờ khối đá màu xám trông như có sừng trên đầu, cực kỳ xấu xí.
Chú Ngưu nói: “Không phải chị còn hai thùng rau chưa muối sao? Lát phơi rau cải trên đá này đi, vừa sạch sẽ vừa dễ phơi.”
Dì Ngô: ”..."
Đây đâu phải là một hòn đá bình thường, chú kêu tôi dùng nó để phơi cải xanh ư?
Chú Ngưu xua tay: "Chị cứ làm theo lời tôi đi!" Quản gia Nhiếp đã dặn riêng rằng tảng đá này trị giá trên trăm triệu tệ, trước mắt vẫn đang tìm một nghệ nhân điêu khắc phù hợp, vì vậy hãy để mắt tới tảng đá.
“Thứ có giá trị như thế này, càng coi trọng nó thì kẻ trộm càng để mắt tới, cho nên cứ dùng nó để phơi khô rau cải đi.” Chú Ngưu nói.
Dì Ngô: Chẳng còn lời nào để phản bác.
Dưới sự chỉ dẫn của chú Ngưu, cuối cùng thì dì Ngô cũng phơi một thùng cải xanh lớn trên tảng đá.
“Tảng đá này quá thích hợp để làm chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710998/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.