Tô Tử Du nói: "Chú năm, chú đừng nói nữa, chú làm vậy không phải đang giúp sức mà là tự dâng đầu cho người ta đấy!"
Người ta hao tâm tổn trí tìm cách giết chết nhà họ Tô để Túc Bảo không còn người nương tựa và sụp đổ đó thôi.
Chú năm thì hay rồi, chủ động dâng đầu cho người khác. Tô Nhạc Phi sờ mũi, chẳng phải do anh cuống quá hay sao? Mộc Quy Phàm nói: “Cách phòng thủ tốt nhất chính là chủ động tấn công.”
Anh tiện tay lấy một cuốn sổ và một cây bút trên bàn rồi nói: “Bình Đẳng Vương đã đến nhân giới, nhưng gã chỉ rình mò thôi.”
"Vừa rồi gã trốn trong chiếc vòng tay của Mộc Mỹ Hoa để chờ cơ hội. Rõ ràng gã không phát hiện ra Túc Bảo, cho nên bây giờ lợi thế của chúng ta là..."
Mộc Quy Phàm viết ba chữ “điện Diêm Vương vào sổ tay của mình. Dừng một chút, anh lại viết thêm tên Túc Bảo.
"Túc Bảo có năng lực chiến đấu nhất định, nhưng suy cho cùng năng lực đó chưa đủ để đánh thăng Bình Đẳng Vương."
Bé có thể tiêu diệt âm hồn trong chiếc vòng tay chỉ bằng một mũi tên, nhưng lại không thể giết chết đối thủ chỉ bằng một đòn.
Theo lời sư phụ của Túc Bảo nói, khi nào Túc Bảo đủ mạnh, bé có thể khiến đối phương hồn bay phách tán dễ như trở bàn tay, nhưng hiện giờ bé chỉ có thể đập một cái lỗ trên đầu đối phương.
Vũ khí dẫu tốt đến đâu cũng phụ thuộc vào sức mạnh của người sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710992/chuong-903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.